Mục lục
Điện Đức Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Nghiêm Vu Tu, tôi mẹ nó nói anh bất công, anh còn không thừa nhận.

Kim Ngân bảo anh đi ăn phân anh cũng ăn, sao anh lại hèn hạ như vậy chứ?”
Giọng nói vừa rơi xuống, roi da trong tay Mạc Thanh Trúc vung về phía Nghiêm Vu Tu.

Nghiêm Vu Tu lúc này toàn thân đều là vết thương, rất yếu ớt, sao có thể chịu được hành hạ như vậy chứ.

Anh ta giật mình, vội vàng lăn sang một bên, tránh được đòn roi của Mạc Thanh Trúc, mà cái chăn bên cạnh anh ta trực tiếp bị roi này quật cho rách toạc ra, lông bên trong bay tung tóe khắp giường, vô cùng đáng sợ.

“Cô điên rồi.”
Nghiêm Vu Tu hung dữ nhìn về phía Mạc Thanh Trúc: “Điên cái gì vậy?” “Tôi điên đấy thì làm sao?”
Mạc Thanh Trúc không nói hai lời, lại quất roi da trong tay, cái quất này trực tiếp khiến Nghiêm Vu Tu phải lăn xuống giường.

Nhóm người Trần Hùng theo vào sau nhìn thấy cảnh tượng này đều hít một hơi lạnh.


Đều nói phụ nữ là hổ, câu nói này thật sự không sai chút nào.

Mạc Thanh Trúc này nổi điên lên, còn đáng sợ hơn hổ.

“Nhất định là cô ta đang ghen, khắp phòng đều là mùi dấm.”
Đường Gia Huy có chút bất lực lắc đầu: “Lần này anh Nghiêm coi như cả hai bên đều lật thuyền rồi, nhưng ngày tháng sau này của anh ấy e rằng không được tốt lắm.”
“Đây chính là vết xe đổ của cậu ta, cậu tốt nhất ghi nhớ cảnh này cho kỹ đi.” Trần Hùng lạnh lùng trừng Đường Gia Huy một cái, nhất thời khiến sau lưng Đường Gia Huy ớn lạnh.

Đường Gia Huy vô thức muốn đi lên cản Mạc Thanh Trúc lại, dù sao loại tình huống này, e rằng Mạc Thanh Trúc có thể hành hạ Nghiêm Vu Tu chết bất cứ lúc nào, cây roi da ở trong tay cũng sắp quật căn phòng này tan nát rồi.

Tuy nhiên, Trần Hùng lại cản Đường Gia Huy lại: “Ra ngoài, đóng cửa lại.”
“Đại ca, anh không đùa đấy chứ?”
Đường Gia Huy ngạc nhiên nhìn Trần Hùng: “Người phụ nữ này bị điên đấy, sẽ chết người đấy.”

“Cậu ta không chết được đâu.” Nói xong, Trần Hùng trực tiếp dẫn tất cả mọi người ra khỏi phòng Nghiêm Vu Tu, bên trong tiếp tục vang tiếng hét thảm thiết, tầm mấy phút đồng hồ.

Cuối cùng, mọi thứ đều dừng lại, Nghiêm Vu Tu nằm trên giường, hấp hối.

Cửa phòng bị mở ra, Mạc Thanh Trúc đi từ trong ra.

Cho dù cô ta luôn cố gắng khống chế mình, để mình mặt không cảm xúc nhưng đôi mắt đỏ hoe đã bán đứng cô ta: “Vậy mà dám làm chồng tôi bị thương thành thế này.”
Sau khi lẩm bẩm một câu, cô ta quay đều nhìn nhóm người Trần Hùng vẫn luôn canh ở cửa, nói: “Lần này Thiên Vương Điện các người muốn diệt trừ tổ chức Bóng Đêm, tôi sẽ để phía quân đột ra tay
“Cô muốn để phía quân đội ra tay đối phó với tổ chức Bóng Đêm sao?” Mắt Đường Gia Huy sáng lên.

“Không, tôi để phía quân đội ra tay, diệt các người.”
Đường Gia Huy: “?”
Trần Hùng: "..."
Tối hôm đó, ở sân bay.

Ở cổng ra sân bay, một nhóm đàn ông trên người phát ra khí tức đặc biệt đi ra.

Tổng cộng năm người, đi đầu là một người đàn ông thân hình cường tráng và một người đàn ông lực lưỡng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK