Mà Thần Hổ này rõ ràng là có dính đến giang hồ.
Có khi Thần Hổ dùng một tấn vàng trong tay ông ta xây dựng được một thế lực mạnh mẽ ở Nhật Bản từ lâu rồi cũng nên
“Một tuần thì hơi khó đấy.” Tả Quang Đông cảm thán.
Trần Hùng nheo mắt lại, nhìn Tả Quang Đông nửa cười nửa không: “Cậu không làm nổi sao?”
Tả Quang Đông cười nói: “Thủ lĩnh, chuyện mà anh giao thì dù có khó như lên trời tôi cũng phải làm xong trong thời gian quy định.”
“Vậy mới được chứ.”
Trần Hùng cũng cười: “Thanh Long của Thanh Cảnh Môn nói là hai năm qua bọn họ đã phái đi khoảng hơn mười cao thủ cao cấp của Thanh Cảnh Môn đến Nhật Bản, nhưng tất cả bọn họ đều đã mất liên lạc, chắc là dữ nhiều lành ít rồi.”
“Có điều có được tin này vẫn hơn là không có tin gì, tiện thể điều tra xem trong những cao thủ mà Thanh Cảnh Môn phái tới có ai còn sống không.”
“Vâng, thủ lĩnh!”
Mấy ngày sau Tả Quang Đông huy động tất cả lực lượng và mạng lưới liên lạc của Tả Bộ Linh ở Nhật Bản, tìm hiểu tin tức của Thần Hổ trong phạm vi toàn quốc.
Cả một đất nước to lớn, muốn điều tra ra Thần Hổ cũng giống như mò kim đáy biển vậy, cực kì khó khăn.
Hơn nữa Thần Hổ chắc chắn không phải kẻ ngu, ông ta đến Nhật Bản sẽ thay đổi họ tên, khoác lên mình một thân phận mới, vậy mới có thể tránh được sự truy sát của Thanh Cảnh Môn, đồng thời cũng tăng độ khó cho nhiệm vụ lần này.
Có điều mấy người của Tả Quang Đông có thể bắt đầu điều tra từ một tấn vàng.
Năm đó Thần Hổ ôm một tấn vàng lén trốn sang Nhật Bản, muốn rút tiền mặt bằng với số vàng này thì nhất định phải phi tang chỗ vàng trong tay.
Chỗ vàng đó nhất định không thể tiêu thụ bằng con đường hợp pháp, chỉ có thể thông qua chợ đen, mà như thế thì không để lại dấu vết gì cả, rất khó tìm kiếm.
Nhưng nếu Tả Quang Đông đã dám đảm bảo với Trần Hùng thì đương nhiên Trần Hùng không cần phải bận tâm, anh tin rằng một tuần sau Tả Quang Đông sẽ mang được Thần Hổ về đây.
Phong cách làm việc của Trần Hùng là như thế, anh không quan tâm đến quá trình, chỉ cần biết kết quả mà thôi.
Nhân dịp Tả Quang Đông đang điều tra về tung tích của Thần Hổ, Trần Hùng tranh thủ nhàn nhã được mấy ngày, thậm chí anh còn không có việc gì để làm.
Nếu đã tới đây rồi, Trần Hùng định thừa dịp rỗi rãi đi thăm thú mấy chỗ danh lam thắng cảnh, tiện thể thử vận may xem sao.
Lỡ vận may của anh ập tới, vô tình gặp được Thần Hổ cũng không biết chừng.
Có điều Trần Hùng nghĩ đơn giản quá rồi.
Một nơi lớn như thế này, dễ gì gặp được Thần Hổ một cách ngẫu nhiên.
Ba ngày sau, bên chỗ Tả Quang Đông điều tra ra một ít manh mối.
“Thủ lĩnh, bên chỗ thành phố Ngân Châu có một sòng bạc, hai hôm nay có một con ma bạc mới tới, tên đó đã từng dùng thỏi vàng trong hình chụp của anh để đổi thành phỉnh.”
“Tin tức chính xác chứ?”
Trần Hùng cực kì vui vẻ, lúc còn ở Vạn Hoa, Thanh Long đã gửi cho anh rất nhiều tư liệu.
Trong đó có cả diện mạo của Thần Hổ và hình dáng của đống vàng năm đó.
Ngoài ra còn có cả tư liệu của hơn mười cao thủ được Thanh Cảnh Môn phái tới Nhật Bản đã bị mất liên lạc nữa.
Ý của Thanh Long là tuy mấy vị cao thủ này dữ nhiều lành ít rồi nhưng vẫn muốn Trần Hùng hỗ trợ điều tra thêm xem liệu họ có còn sống hay không, nếu như còn sống thì mong Trần Hùng hãy đưa họ về.
Tả Quang Đông mở một tấm ảnh chụp trong điện thoại ra, trong ảnh là sòng bạc.
Bên kia gửi tới cho anh ta một tấm ảnh chụp thỏi vàng, sau khi so sánh thì thấy thỏi vàng trong hai tấm hình này cực kì giống nhau.
Trong số vàng đó có rất nhiều thỏi vàng khắc đồ án đặc biệt, tuy hình ảnh thỏi vàng bên sòng bạc gửi qua đã bị người ta dùng một vật sắc nhọn cắt ngang nhưng vẫn có thể so sánh được từ vài chi tiết nhỏ..
Danh Sách Chương: