Mục lục
Điện Đức Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chẳng qua khoảng thời gian cô ta tiếp xúc với Kiều Tiết Thanh đã không phải là ngày một ngày hai nữa rồi, vì thế nên cô ta hiểu rất rõ tính tình của Kiều Tiết Thanh.

Thật sự thì năng lực của cậu cả nhà họ Kiều này ở mọi phương diện đều vô cùng tài giỏi, hơn người, nhưng mà nhược điểm duy nhất của anh ta chính là quá chuyên tình, cũng chính vì điểm này mà Lý Diệu Hương mới có thể giữ chặt anh ta trong lòng bàn tay gắt gao như vậy.

"Hu hu hu..."
Nước mắt cứ giống như mới được vặn mở vòi khóa, ào at tràn ra từ trong hốc mắt Lý Diệu Hương, giờ khắc này Lý Diệu Hương khóc đẹp đến rung động lòng người, điềm đạm đáng yêu chọc người khác phải yêu thương.

Cô ta vốn dĩ đã là một diễn viên, đối với kiểu diễn xuất để tranh thủ sự đồng tình của người khác này cũng coi như là dày công tôi luyện.


Chỉ sợ là khắp trên trời dưới đất có rất ít người đàn ông nào khi nhìn thấy cảnh Lý Diệu Hương khóc mà có thể cứng rắn không mềm lòng.

Nhưng mà nhìn phản ứng của Kiều Tiết Thanh đang đứng bên kia thì lại giống như hoàn toàn không đạt được hiệu quả mà Lý Diệu Hương mong đợi, rất hiển nhiên đối phương đã sớm biết về những tư liệu bê bối của cô ta ở trên mạng rồi.

Hơn nữa chắc chắn là bây giờ trong lòng Kiều Tiết Thanh đang vô cùng tức giận.

Vì thế nên Lý Diệu Hương liền muốn chuyển từ bị động thành chủ động, trên mặt cô ta tràn đầy vẻ tủi thân mà nhìn về phía Kiều Tiết Thanh đằng kia, cô ta nói: “Tiết Thanh, có phải là anh đang giận em đấy không, không phải là anh nghĩ rằng em thật sự là một người phụ nữ mặt dày vô liêm sỉ như mấy người trên mạng đó nói đấy chứ?” “Tiết Thanh, nếu bây giờ em nói tất cả những chuyện đó đều là do tên Trần Hùng kia cố ý tạo ra để dạy dỗ em thì anh có tin em không?”
Nhưng mà Kiều Tiết Thanh vẫn như cũ, anh ta không có phản ứng gì đáng nói, điều này khiến trong lòng Lý Diệu Hương cảm thấy hơi nôn nóng, xem ra chuyện lần này không hề dễ dàng lấp liếm cho qua như thế được.

Vì thế nên Lý Diệu Hương hạ quyết tâm chơi lớn một trận.

Chỉ thấy cô ta đột nhiên bổ nhào tới cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn trà trước mặt, sau đó liền chĩa mũi dao vào sát lồng ngực mình làm bộ như muốn đâm xuống.

“Tiết Thanh, em bị bọn họ hãm hại thật mà.

“Nhưng mà em biết bây giờ em đã không còn đường nào để chối cãi nữa, vì để chứng minh bản thân mình trong sạch, em chỉ có thể lấy cái chết để chứng minh, Tiết Thanh, em thật sự thật sự rất yêu anh, thật sự thật sự rất muốn được gả cho anh.” “Nhưng mà kiếp này đã định trước chúng ta có duyên nhưng không phận, hi vọng là tới kiếp sau chúng ta có thể tay nắm tay đi vào lễ đường kết hôn.

Nói xong thì Lý Diệu Hương liền thuận thế muốn đâm con dao gọt hoa quả sắc nhọn đó vào lồng ngực mình.


Mà cũng trong nháy mắt này, Kiều Tiết Thanh đã chạy vụt về phía cô ta, cũng trong lúc này, Lý Diệu Hương cũng nhìn thấy được một vài nét hoảng loạn bên trong đôi mắt Kiều Tiết Thanh.

Trong lòng Lý Diệu Hương bắt đầu cảm thấy đắc ý, một khóc hai nháo ba thắt cổ chính là thủ đoạn không bao giờ sai của một người phụ nữ khi muốn chế phục người đàn ông của họ.

Chỉ cần trong lòng Kiều Tiết Thanh còn có cô ta, vậy thì chắc chắn anh ta sẽ ngăn không cho cô ta tự sát.

Thậm chí là Lý Diệu Hương đã tưởng tượng tới tình cảnh chính mình bổ nhào vào lồng ngực Kiều Tiết Thanh khóc đứt ruột đứt gan, mà Kiều Tiết Thanh sẽ không ngừng an ủi cô ta, anh ta sẽ nói nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô ta gì đó.

Rất nhanh sau đó Kiều Tiết Thanh đã nắm được chuôi dao của con dao gọt trái cây trong tay Lý Diệu Hương, tay anh ta gắt gao nắm chặt con dao trong tay cô ta.

Sau đó

Phập!
Trong chớp mắt này, đôi mắt Lý Diệu Hương bỗng nhiên trừng to, cả người đều trở nên vô cùng mờ mịt.

Bởi vì cô ta cảm giác được cảm giác lạnh lẽo khi lưỡi dao sắc nhọn của con dao gọt hoa quả đó cắm phập vào lồng ngực cô ta, sau đó chính là cảm giác đau đớn cùng cực.

Cô ta cảm thấy cổ họng mình ngọt lịm, sau đó trong miệng liền có một ngụm máu tươi phun ra “Tiết Thanh, anh...!anh...!
Kiều Tiết Thanh xông tới hoàn toàn không phải là vì muốn đoạt đi con dao gọt hoa quả trong tay cô ta mà hoàn toàn ngược lại, anh ta còn ra sức đâm cho Lý Diệu Hương một dao, tiền Lý Diệu Hương đi một đoạn đường.

Đây, tuyệt đối là chuyện mà cho dù có nằm mơ Lý Diệu Hương cũng không hề nghĩ tới..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK