Mục lục
Điện Đức Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Muốn tôi báo thù cho nhà họ Từ các cậu, cũng được.”
Trong lòng Từ Đông Hạo mừng rỡ, vội vàng nói: “Xin chị Cẩn Lương làm chủ cho nhà họ Từ chúng em.”
“Trước chưa vội, muốn tìm tôi giúp đỡ, tôi có điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Từ Đông Hạo trong lòng lo lắng, một dự cảm không lành bỗng chốc lan khắp người cậu ta.

Tô Cẩn Lương cười híp mắt chỉ vào bia ngắm phía bên kia, nói: “Đứng qua đó, trên đầu cậu đặt một chai nước lọc cho tôi, làm bia ngắm của tôi.”
“Nếu mũi tên này bắn ra cậy không bị dọa đái ra quần, tôi liền giúp cậu, thế nào?”
Toàn thân Từ Đông Hạo run rẩy, mặt sợ hãi nhìn Tô Cẩn Lương, nói: “Chị Cẩn Lương, cái này, cái này...”
“Thế nào, sợ rồi à?”
“Muốn tôi báo thù cho nhà họ Từ các cậu, cậu tự nhiên phải trả giá rồi, nếu như đến cả một chút dũng khí và bản lĩnh này cũng không có, dựa vào cái gì bảo tôi báo thù giúp cậu chứ.”
“Được, chị Cẩn Lương!”
Từ Đông Hạo hít sâu một hơi, rốt cuộc đưa ra một quyết định gian nan, cậu ta có chút thất hồn lạc phách đi về phía bia ngắm bên kia, đằng sau lưng lập tức nổi lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt và những tiếng hoan hô.


Lão đệ Hâm ngay lập tức là ta một chai nước lọc ra chạy đến chỗ Từ Đông Hạo, đằng sau có có hai người thanh niên đi theo cậu ta, trong tay bọn họ cầm theo còng tay.

“Các người làm gì?”
Thấy hai người thanh niên này dùng còng tay với mình, Từ Đông Hạo vội hỏi.

“Đừng căng thẳng, đây chẳng phải là do sợ cậu phản xạ có điều kiện hay sao, chỉ riêng để cậu đứng ở đây, lát nữa cung tên của chị Cẩn Lương bắn qua, nếu cậu chạy mất thì phải làm sao?”
Cho nên đem cậu còng lại ở trên bia ngắm này, cậu muốn chạy cũng không chạy được.”
Trong lòng Từ Đông Hạo hoảng sợ không ngớt, nhưng cậu ta không dám phản kháng, để báo thù cho gia tộc của mình, cậu ta chỉ có thể liều.

Rất nhanh, Từ Đông Hạo đã bị còng lại, trên đầu là một chai nước lọc, Tô Cẩn Lương bên này cầm cung tên lên, nhắm chuẩn vào Từ Đông Hạo ở bên kia.

Mặt Từ Đông Hạo trắng bệch, mắt nhắm chặt, hiển nhiên là đã căng thẳng hoảng sợ đến cực điểm.


Tô Cẩn Lương chuẩn bị bắn, những tên nhà giàu ở bên cạnh cũng không dám phát ra tiếng động, nhất thời bốn phía trở nên vô cùng yên tĩnh, dường như một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy rõ.

Nhắm chuẩn, bắn...Viu!
Chỉ nghe viu một tiếng, cung tên kia vạch một đường trên không gian, bắn về phía Từ Đông Hạo bên kia.

Phập!
Máu tươi tóe ra, xung quanh tiếp tục yên lặng như tờ.

“Uy lực này quả thực không phải là lớn bình thường.”
Nhìn Từ Đông Hạo phía bên kia trên ngực đã bị đâm một lỗ sâu, không còn động tĩnh gì, trước mắt Tô Cẩn Lương sáng lên.

Sau đó cô ta đem cung tên này đặt lại vào trong hòm, đem cả hòm nhắc ở trong tay: “Lão đệ Hâm, lần này thứ cậu cho tôi không tồi, tôi rất thích.”
Lão đệ Hâm cười mừng rỡ, vội vàng nói: “Chị Cẩn Lương thích là được rồi.”
Xung quanh lại hoan hô một trận, căn bản không hề có ai quan tâm đến Từ Đông Hạo đã chết ở phía bên kia.

Tô Cẩn Lương đem chiếc hòm vứt lên chiếc xe Bentley của mình, sau đó cũng lên xe.
“Xử lý sạch sẽ chỗ này cho tôi, tiếp theo sẽ có một khoảng thời gian dài tôi không ở Tô Hàng, mọi người đừng quá nhớ tôi.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK