Cũng may hôm nay cô có ý tưởng hay, dùng thân phận ứng viên lặng lẽ tới, bằng không sớm muộn gì chi nhánh này cũng sẽ bị đám cặn bã này chơi cho sụp đổ.
"Lâm Minh Vũ, lập đến đến phòng nhân sự ngay cho tôi, tôi cho anh một phút, nếu như tới không kịp thì anh cút ra khỏi Ngọc Thanh luôn đi." Điện thoại được kết nói, Lâm Ngọc Ngân đã nói một câu như vậy, hoàn toàn không chờ Lâm Minh Vũ ở đầu bên kia trả lời đã rụp một tiếng cúp điện thoại"
Phần Viết Quảng ngồi ở đối diện có chút mông lung, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Ngân nói: "Vừa rồi cô gọi điện thoại cho ai, Giám đốc Lâm?" "Anh nói xem?"
Lâm Ngọc Ngân hỏi lại một tiếng: "Tôi không ngờ rằng Ngọc Thanh chúng tôi thế mà lại có loại cặn bã như anh, hôm nay anh cuốn gói xéo đi ngay cho tôi."
Phần Viết Quảng khẽ giật mình lần nữa, ngay sau đó anh ta giống như nghe được một chuyện cười, hài hước nói: "Tôi nói này cô Lâm, chắc là cô không phải tốt nghiệp từ học viện thiết kế đâu nhỉ, tôi cảm thấy cô tốt nghiệp từ học viện hí kịch mới đúng." "Cô học chuyên ngành biểu diễn đúng không, chẳng lẽ bây giờ cô đang thể hiện kỹ năng diễn xuất tinh xảo của cô cho tôi xem, cô muốn diễn nữ tổng giám đốc bá đạo à?"
Phần Viết Quảng dùng tay chống cằm, vừa quan sát Lâm Ngọc Ngân vừa gật đầu: "Không tồi không tồi, vừa đúng lúc gần đây công ty mẹ của chúng tôi đang dự định cho ra mắt bộ sưu tập tổng giám đốc lạnh lùng, nếu như bây giờ cô Ngân hầu hạ tôi vui vẻ, người đại diện phát ngôn hình tượng bộ sưu tập tổng giám đốc lạnh lùng này sẽ là của cô."
Bốp...!
Lâm Ngọc Ngân không chút khách khí mà cho Phàn Viết Quảng một cái bạt tai.
Phàn Viết Quảng lập tức ngây người: "Cô, cô thế mà...!lại dám..."
Bốp...!
Cái tát thứ hai của Lâm Ngọc Ngân ập tới, bây giờ ở cùng Trần Hùng đã lâu, dường như Lâm Ngọc Ngân cũng đã học được không ít thủ đoạn của Trần Hùng.
Nếu như bây giờ Trần Hùng ở đây, nhìn thấy tên Phàn Viết Quảng này lại dám cợt nhả bà xã của mình như vậy, e rằng sẽ không chỉ bị tát hai cái đơn giản như thế.
Phàn Viết Quảng nổi trận lôi đình, trợn trừng mắt giận giữ nhìn Lâm Ngọc Lâm, gầm thét lên: "Con điểm thổi này, lại dám ra tay với ông, cô xem hôm nay tôi có giết cô không, cô có biết tôi là ai không?" "Vậy anh có biết tôi là ai không?" Lâm Ngọc Ngân hỏi lại, khí tức trên người càng càng bá đạo.
"Cô là ai? Chẳng phải cô là con sinh viên đ* đến công ty chúng tôi ứng tuyển hay sao, dòng thứ không biết tốt xấu, tôi có ý tốt cho cô cơ hội, cô không quý trọng thì thôi, thể mà còn dám ra tay đánh tôi." "Tôi có thể rất chắc chắn mà nói với cô rằng, mặc kệ cô là ai, hôm nay cô nhất định sẽ chết rất thê thảm." Nhưng Phàn Viết Quảng vừa nói xong những lời này thì cửa phòng nhân sự đã bị người ta đẩy vào.
Giám đốc chi nhánh của Ngọc Thanh Lâm Minh Vũ đầu đầy mồ hôi chạy từ bên ngoài vào, khi thấy Lâm Ngọc Ngân đang đứng ở bên trong, trong lòng anh ta đã cảm nhận được một loại dự cảm cực kỳ không tốt.
"Giám, giám đốc Lâm, sao anh lại tới đây?"
Lâm Ngọc Ngân quay người, vẻ mặt đầy tức giận nhìn Lâm Minh Vũ, lạnh giọng nói: "Lâm Minh Vũ, đây chính là lời đảm bảo mà anh dành cho tôi, còn nói chi nhánh ở tỉnh thành bên này nhất định sẽ phát triển vững chắc, sẽ không xuất hiện vấn đề gì?" "Bây giờ tôi muốn anh cho tôi một lời giải thích, tại sao chi nhánh của Ngọc Thanh ở tỉnh thành lại có thứ cặn bã như vậy xuất hiện?"
Lâm Minh Vũ kinh sợ, mà Phàn Viết Quảng ở bên cạnh cũng trợn tròn mắt.
"Giám...!giám đốc Lâm, chẳng lẽ cô là?"
Lâm Ngọc Ngân quay đầu nhìn về phía Phàn Viết Quảng, giọng nói đã lạnh giá vô cùng: "Tôi là Lâm Ngọc Ngân, chủ tịch Tập đoàn Ngọc Thanh".
Danh Sách Chương: