Mục lục
Điện Đức Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhưng mà rất nhanh Trần Hùng đã phản ứng lại, Nhậm Thiên Thanh không phải đã gia nhập vào nhà họ Trần rồi sao, vậy nên bây giờ anh ta xuất hiện ở đây chắc chắn là đã bị Trần Kỳ Lâm xúi giục.
“Ha ha, thật sự là không nhìn kịp đó.”
Trần Hùng bật cười ha ha, sau đó xoay người đi về phía cửa lớn bên kia.
Ở phía cửa lớn bên kia lúc này, hàng trăm thành viên của Thanh Cảnh Môn vây quanh Nhậm Thiên Thanh, thậm chí có rất nhiều thành viên là cấp đội trưởng đã rút súng ra và chĩa súng vào Nhậm Thiên Thanh bên kia rồi.
Mà Nhậm Thiên Thanh lúc này đang bị vây quanh cũng không hề sợ hãi chút nào, anh ta nhìn chằm chằm các thành viên Thanh Cảnh Môn của mình mà cảm thấy buồn cười.
Nhiều người của Thanh Cảnh Môn như vậy, trong tay lại còn cầm các thể loại vũ khí, nhưng lại sợ một mình Nhậm Thiên Thanh anh ta, đến tận bây giờ cũng không có người nào dám xông lên đánh với Nhậm Thiên Thanh anh ta cả.
Đây là bọn họ đang sợ chết à?
Hay là cho rằng Nhậm Thiên Thanh anh ta quá mạnh nên những người này mới vô cùng sợ hãi anh ta như vậy?
Nhưng mà hôm nay Thanh Cảnh Môn và cấp trên đã bỏ lệnh truy nã đối với Nhậm Thiên Thanh rồi, vậy nên Thanh Cảnh Môn bên này sẽ không thể trực tiếp ra tay với Nhậm Thiên Thanh được.

Bởi vì tất cả những tội ác mà anh ta đã gây ra trước đây đều đã được nhà họ Trần bên kia tẩy sạch hết rồi.

“Nhậm Thiên Thanh, anh muốn làm gì?”
La Đồ đi ra từ trong đám người, ngữ khí đầy nghiêm khắc.
“Đừng tưởng anh cậy vào việc có nhà họ Trần bảo kê thì anh muốn làm gì thì làm, hôm nay anh dám xông vào tổng bộ Thanh Cảnh Môn là muốn tự đâm đầu vào lưới à?”
Nhậm Thiên Thanh khinh bỉ liếc La Đồ, từ trước đến giờ anh ta chưa hề đặt chủ trì của Thanh Cảnh Môn này vào mắt, lúc trước không mà bây giờ cũng không.
“Gọi môn chủ của các anh đến đây gặp tôi.” Nhậm Thiên Thanh nói, giọng điệu không mang theo chút cảm tình nào.
La Đồ hét lên, nói: “Anh tưởng mình là ai?”
“Tôi là Nhậm Thiên Thanh!”
Chỉ thấy Nhậm Thiên Thanh bỗng nhiên chạm tay vào cán đao Kim Hoàn trên lưng, thở hổn hển sau đó rút đao Kim Hoàn ra và cầm trong tay.

Dưới cái nắng của mặt trời, thằng nhóc này trông ngang ngược và gian ác.
“Bắt anh ta lại.”
Thấy Nhậm Thiên Thanh ra tay, tất cả mọi người xung quanh đều trở nên căng thẳng, La Đồ lớn tiếng hét lên, những thành viên của Thanh Cảnh Môn ở xung quanh đều bao vây lấy Nhậm Thiên Thanh.

“Dừng tay hết lại cho tôi.”
Nhưng đúng vào lúc này, giọng nói của Trần Hùng lại vang lên từ phía sau.

Đám người dạt ra để tạo ra lối đi cho anh, Trần Hùng và Truy Phong theo sau anh cùng đi qua bên này.
“Nhậm Thiên Thanh, tôi đã tìm anh ở khắp nơi đấy.”
Trần Hùng cũng vô cùng ngạc nhiên khi thấy Nhậm Thiên Thanh trực tiếp xông vào tổng bộ của Thanh Cảnh Môn như vậy, đây chẳng phải là tự đâm đầu vào lưới à.
Dựa vào ân oán của Bốn gia tộc lớn và nhà họ Nghiêm, Trần Hùng muốn báo thù cho người anh em của mình, vậy nên dù Nhậm Thiên Thanh này có bị bỏ lệnh truy nã hay không thì Trần Hùng cũng không thể nào tha cho anh ta được.
Lúc trước Trần Hùng không hề nghĩ rằng sẽ luôn truy sát anh ta, là bởi vì Trần Hùng không biết bây giờ mình có thể không kiêng nể gì mà xông vào nhà họ Trần, nhưng mà điều đó không có nghĩa là anh sẽ buông tha cho Nhậm Thiên Thanh.

Ngược lại ngày tháng sau này vẫn còn dài, trong lúc Trần Hùng đang tìm nhà họ Trần để tính sổ ân oán lúc trước, và cũng sẽ bắt lấy Nhậm Thiên Thanh.
Nhưng không ngờ hôm nay Nhậm Thiên Thanh lại to gan như vậy, trực tiếp xông thẳng vào tổng bộ của Thanh Cảnh Môn của anh.
Trần Hùng biết Nhậm Thiên Thanh làm như vậy chắc chắn là đã bị Trần Kỳ Lâm xúi giục, nhưng anh cũng không hiểu tại sao Trần Kỳ Lâm lại làm như vậy.

Chuyện này không phải là đưa Nhậm Thiên Thanh vào con đường chết sao?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK