Mục lục
Thần Y Phục Thù - Thiếu Chủ Quỷ Cốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vâng!”

Lăng Việt đi đến cửa chính, lúc này vừa vặn có một thiếu nữ từ trong cao ốc đi tới.

Đó là một bóng người gầy gò, nhưng lại tuyệt mỹ.

Tuổi tác của nàng có chút không quá tương xứng với bộ đồ OL công sở, mặc dù kiểu tóc có vẻ hơi thành thục, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ non nớt trên khuôn mặt.

Chuyện này khiến trong lòng của Lăng Việt đau như dao đâm, đau không chịu nổi.

18 tuổi, độ tuổi tươi đẹp nhất trong cuộc đời, vốn hẳn nên hưởng thụ được sự yêu thương chăm sóc của cha mẹ, không buồn không lo đi học!



Nhưng là bây giờ, ở độ tuổi này nàng lại phải thừa nhận một áp lực gánh vác không nên có!

Mà tất cả những điều này, đều là bởi vì hắn! . ngôn tình sủng

Một trận gió nhẹ thổi tới, chiếc khăn lụa trên cổ của thiếu nữ bay xuống, theo gió bay lên.

“A!”

Thiếu nữ la lên một tiếng, vội vàng đuổi theo, Lăng Việt ý nghĩ vừa động, cánh tay vung lên, khăn lụa vừa vặn rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.

“Thật sự cám ơn anh, nêu không thì khăn lụa của tôi bay mất rồi.”

Thiếu nữ đi tới, bốn mắt nhìn nhau, thân thể của hai người không khỏi chấn động.

“Khăn lụa của cô đây!.”

Lăng Việt kìm nét sự mất bình tĩnh ở trong nội tâm, đem khăn lụa đưa tới, cô gái trong bụng đầy nghi hoặc, lại không nhịn được nghi ngờ nói:

“Nhìn anh có vẻ như muốn khóc?”

Lăng Việt sững sờ, liền vận chuyển chân khí, ánh mắt khôi phục như cũ.

“Cô hiểu lầm rồi chỉ là hạt cát bay vào mắt thôi.”

“A ~!”

Cô gái mang theo một vẻ hoài nghi “A” một tiếng, cô chợt cười một tiếng, nói:

“Trông anh rất giống một người bạn của tôi, vừa rồi tôi cứ tưởng anh là người bạn đó!”

Mí mắt của Lăng Việt khẽ nhúc nhích, lại không để lại dấu vết, nhẹ giọng hỏi:

“Thật sao? Bạn của cô có hình dáng rất giống tôi?”

“Ừm!”

Cô gái nhẹ gật đầu, chợt có chút thất vọng nói:

“Thật đáng tiếc, hiện tại anh ấy đã không có ở đây. Nếu như anh ấy còn ở đó, nhất định đẹp trai giống như anh. Chí ít… Chiều cao cũng tầm với anh.”

Thiếu nữ dứt lời, liền lẽ lưỡi.

Chợt, cô cảm thấy mình có chút lỗ mãng, sắc mặt đỏ lên, nói:

“Được rồi, chúng ta không nói đến chuyện này nữa, tội tên là Mục Y Nhân, anh giúp tôi nhặt được khăn lụa, tôi phải cám ơn anh, tôi mời anh ăn một bữa ăn khuya nhé.”

“Tiện tay mà thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK