“Minh Thừa, ngươi nói nhảm nhiều lắm!”
“Ách… Thiếu chủ, thuộc hạ chỉ nói đùa mà thôi, đừng coi là thật.”
“Chuyện ở nơi này đã xong, Mục tiểu thư, xin từ biệt, có duyên sẽ gặp lại!”
Dứt lời, Lăng Việt quay người đi ra phòng họp, Minh Thừa vội vàng đuổi theo.
Mục Y Nhân khẽ cắn môi, cũng nhanh chóng đuổi theo, la lớn:
“Lăng Việt… Là anh sao?”
Lập tức chân của Lăng Việt ngừng lại, hắn dừng lại một giây đồng hồ, quay đầu hỏi:
“Mục tiểu thư có ý gì?”
“Tôi…?”
Nhìn thấy Mục Y Nhân muốn nói gì đó nhưng lại thôi, mày kiếm của Lăng Việt hơi nhíu lại.
“Xin lỗi, tôi còn có việc, nếu như Mục tiểu thư không có chuyện gì, tôi đi trước!”
Nói xong, hắn không tiếp tục để ý Mục Y Nhân, trực tiếp rời đi.
Rời đi Y Nhân tập đoàn, lên xe, Minh Thừa nhịn không được nghi ngờ hỏi:
“Thiếu chủ, tại sao ngài lại không muốn Mục tiểu thư nhận nhau?”
Ánh mắt của Lăng Việt lạnh nhạt, nhìn về phía thành thị đông đúc ở bên ngoài cửa sổ.
“Năm năm trước cũng bởi vì Lăng gia của tôi cho nên mới liên lụy tới chú Mục và cô Mục.”
“Năm năm này, Y Nhân phải chịu quá nhiều những chuyện không nên có, nhưng cô ấy lại hết lòng chờ đợi tôi, tôi sao có thể cứ như vậy gặp cô ấy? Mặt mũi của tôi để ở đâu chứ?”
“Đợi đến lúc tôi lấy được Giang Châu, thì sẽ lấy Giang Châu làm lễ vật cầu hôn với Mục Y Nhân!”
Cô ấy vì ta mà lãng phí tuổi thanh xuân, ta liền vì nàng… Tranh đoạt thiên hạ!
…
Xe rất nhanh chạy đến một trang trại ở bên ngoài thành Giang Châu.
Lúc này là ba giờ chiều, nhưng ở bên trong trang trại lại yên tĩnh đến đáng sợ.
Các phục vụ viên đều là rón rén, dường như sợ kinh động đến thứ gì đó.
Xe của Lăng Việt chạy đến bên cạnh một chiếc Audi A8.
Chiếc xe này không có chỗ nào sáng chói, duy nhất làm cho người ngừng chân, chính là tấm bảng số xe kia.
Bốn chứ số không, một số một!
Lăng Việt xuống xe, hai tay đặt ở sau lưng, trực tiếp đi vào bên trong trang trại.
Ở bên trong trang trại đã có ba người chờ sẵn.
Ba người này lần lượt là Tú Nhi, một lão già có vài phần uy nghiêm, còn có một cô gái thư ký đeo kính.
Nhìn thấy Lăng Việt đi tới, Tú Nhi liền vội vàng tiến lên, cúi đầu nghênh đón.
“Thiếu chủ, ngài cuối cùng cũng đã đến!”
Lăng Việt gật gật đầu, ngồi lên ghế nhìn về phía lão già ở phía trước.