Trên khuôn mặt của Lăng Việt cũng không có biểu hiện gì cả, chỉ là sắc mặt thản nhiên nói:
“Đứng lên đi, không trách ngươi được.”
Hoa Hồng Đen nghe vậy liền mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như Lăng Việt trách tội, mạng của cô cũng xong luôn!
Sau khi thấy Hoa Hồng Đen đứng dậy, hai người Liễu Thanh và Đỗ tổng không nói hai lời liền trực tiếp quỳ xuống đất dập đầu.
“Tiên sinh tha mạng, là ánh mắt của hai người chúng tôi quá nông cạn, không biết diện mạo của tiên sinh, mong rằng tiên sinh thứ tội!”
Lăng Việt nhàn nhạt liếc hai người một chút, ánh mắt rơi vào trên người Đỗ tổng.
“Tôi đã cho ông hai lần cơ hội. Một lần mạng sống, một lần toàn thây. Ông… Đều không cần!”
Lúc Lăng Việt nói đến đây, toàn thân của Đỗ tổng khẽ run rẩy, sắc mặt trắng bệch như thiếu máu.
“Tiên sinh, tôi sai rồi, tôi sai rồi! Van cầu ngài tha cho tôi!”
Lăng Việt lại không nhìn hắn nữa.
“Kéo ra ngoài băm ra nuôi chó.”
Đỗ tổng bị dọa đến run rẩy, đũng quần đều ướt.
“Tiên sinh tha mạng, tôi sai rồi, tha cho tôi đi mà!”
Hoa Hồng Đen hướng về phía đằng sau quát lớn:
“Không nghe thấy Thiếu chủ nói sao? Còn không đem hắn kéo xuống? Chặt ra nuôi chó.”
“Vâng!”
Mọi người cùng nhau tiến lên, nắm lấy tay của Đỗ tổng trực tiếp kéo hắn đi.
“Tiên sinh… Tha mạng!….”
Giọng nói của Đỗ tổng dần dần nhỏ dần lại đến khi tắt hẵn.
Lúc này ánh mắt của Lăng Việt lần nữa rơi vào trên người của Liễu Thanh.
Liễu Thanh run rẫy một cái, vội vàng dập đầu.
“Tiên sinh, là tôi không có mắt, không nên đắc tội tiên sinh, tiên sinh tha mạng!”
Hai tay của Lăng Việt đặt sau lưng, quay người bước đi.
“Đi ra ngoài lăn lộn cũng phải hiểu rõ quy củ một chút. Đời sau nhớ kỹ, làm người cũng không cần quá bợ đỡ người khác.”
Trong đôi mắt của Liễu Thanh lộ rõ vẻ tuyệt vọng! Hắn co quắp ngồi trên mặt đất, một câu cũng không nói ra.
Lăng Việt đi qua, tất cả mọi người đều dạt ra hai bên hành lang, nhường đường đi cho Lăng Việt.
Không một ai có can đảm dám ngăn cản trước mặt Lăng Việt.
Giờ phút này Lăng Việt liền giống như Quân Vương đang dạo chơi chốn cung đình, rời đi hành lang.
Hoa Hồng tỷ nhìn Liễu Thanh một cái, thở dài một hơi.