“Muốn hỏi gì thì hỏi đi. Anh biết, em nhất định có rất nhiều thứ muốn hỏi.”
Mục Y Nhân khẽ cắn môi, để chén trà xuống.
“Năm năm trước đây, ở trong núi, em dùng hết sức để gọi anh, vì sao anh lại không trả lời.”
Lăng Việt phiền muộn cười một tiếng.
“Khi đó, cha mẹ anh bị giết, hai chân anh bị gãy, có thể nói, là tuyệt vọng tới cực điểm! Vào lúc đó, anh không biết tương lai có thể cho em được gì cho nên mới lựa chọn im lặng.”
“ Anh có biết năm năm nay em khó khăn thế nào không? Nếu như không phải tình cảm của em dành cho anh quá sâu đậm, có lẽ, năm năm trước, em đã theo cha mẹ rời khỏi thế gian rồi!”
“Có nhân tất có quả. Năm năm trước đây, bởi vì đi tìm anh mới dẫn đến cha mẹ em bị sát hại, nếu anh còn theo em về chỉ sợ hai chúng ta không còn sống được đến ngày hôm nay.”
Mục Y Nhân thở dài.
“Đáng tiếc, bác trai bác gái và cả cha mẹ em đã không còn để mừng cho chúng ta nữa rồi! Tất cả đều tại cái Hoa gia trời đánh đó!”
Lăng Việt Nam cau mày.
“Hoa gia, sớm muộn gì cũng phải trả giá!”
“Anh nhất định phải báo thù cho bọn họ!”
“Nhất định.”
Trong phòng lại im lặng trầm mặc, năm năm không Gặp, bây giờ cô biết được thân phận của Lăng Việt thế này, tựa hồ có chút thẹn thùng, không
biết nên nói với hắn cái gì.
“Đúng rồi, anh đã trở vê thăm ông nội chưa?” Lăng Việt gật gật đầu.
“Đã đi thăm rồi, qua hai ngày nữa, cũng là đại thọ 70 tuổi của ông nội, đến lúc đó, em cùng anh trở về nhé.”
Mục Y Nhân ngượng ngùng nhìn Lăng Việt một chút đã cúi đầu.
“Năm năm nay anh rốt cuộc đi nơi nào? Vì sao chân lại bình phục, lại còn trở nên lợi hại như vậy?”
“Năm năm trước, anh được Quỷ Cốc cốc chủ cứu, hắn chữa khỏi hai chân của anh, đồng thời dạy anh tu luyện.”
“Quỷ Cốc, cũng là môn phái võ lâm sao?”
“Đúng thế, anh hiện tại là thiếu chủ Quỷ Cốc thiếu chủ.’”
“Anh lợi hại như vậy sao?”
Mục Y Nhân dứt lời, Tú Nhi bưng một chén cháo đi tới, vừa đi vừa cười nói:
“Đâu chỉ vậy! Thiếu chủ nhà chúng ta hiện tại là Long Tổ Thiếu tướng đó”
“Tê ~I
Mục Y Nhân hít sâu một hơi.
Thẳng thắn mà nói, Quỷ Cốc thiếu chủ, Chiến Thần đường đường chủ cái gì, cô không hiểu được.
Nhưng hai chữ “Thiếu tướng” cô lại rất rõ “Lăng Việt, anh mới 18 tuổi, sao lại thành
Thiếu tướng?”