Tiểu Long triệt để hoá đá, chiếc điện thoại di động đang nằm trong tay của hắn im ắng trượt xuống đất vỡ nát.
Những người khác liền ngẫn ngơ.
Triệu Cường vội hỏi:
“Tiểu Long, ngươi làm sao vậy?”
Tiểu Long đắng chát cười một tiếng.
“Xong, đều xong rồi! Chúng ta quá ngu xuẩn! Tất cả những chuyện này đều là chúng ta tự làm tự chịu! Nếu là chúng ta có chút lương tâm, thì làm sao có thể rơi vào tình cảnh như hôm nay chứ?”
“Trời gây nghiệt còn có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống!”
“Con mẹ mày não bị hư rồi à? Đừng để ý tới cậu ta, nhanh chúng ta nhanh gọi điện thoại.”
Triệu Cường bận bịu kêu gọi những người khác gọi điện thoại, nhưng mà tất cả mọi người đều bị cha mẹ gọi điện thoại đến trước.
Chỉ sau vài phút, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Hơi thở của sự tuyệt vọng lập tức lan tràn khắp căn phòng…
…
Lăng Việt rời khỏi khách sạn lớn Giang Châu thì đi về hướng về phố xá đông đúc.
Ở chỗ đó, hắn còn có một cái hẹn.
Hắn vốn là muốn cho đám người Triệu Cường một cơ hội.
Nhưng đáng tiếc đám người Triệu Cường cũng không có nắm bắt lấy.
Điều quan trọng nhất là lúc mà bọn họ nhục mạ mẹ của Lăng Việt, cái loại thái độ và nụ cười tùy ý đó cũng đã hoàn toàn đóng băng một tia tình bạn còn sót lại ở trong lòng của Lăng Việt.
Lăng Việt xuyên qua mấy con phố đi vào một quán Cafe có tên là Hắc Miêu, quán cafe này cũng không tính lớn lắm nhưng lại làm cho hắn cảm thấy rất ấm áp.
Năm năm trước đó, lúc Lăng Việt còn đi học tại Giang Châu, thì thường xuyên cùng Mục Y Nhân uống cà phê tại trong quán cafe này
Nơi này chính là nơi mà Lăng Việt thích nhất.
Trời mưa ở Quỷ Cốc Năm năm, Lăng Việt cũng nhớ nơi này năm năm.
Chỉ cần đến nơi này thì hắn sẽ có cảm giác khác biệt.
Lăng Việt đi vào quán cafe, một cánh tay nhỏ ở bên trong không ngừng khua tay.
“Lăng Việt, ở chỗ này.”
Lăng Việt cười cười, đi về phía tiếng gọi, ngồi xuống bàn.
“Mục tiểu thư tới sớm nhỉ!.”
Mục Y Nhân dịu dàng cười một tiếng.