Một lát sau, theo một tiếng nổ tung ầm ầm, một bóng người đụng nát pha lê, xông vào trong phòng. Trên người hắn tràn ngập ra sát khí cuồn cuộn, khiến người ta ngạt thở.
“Lăng Việt!” Tuy khí thế đáng sợ, nhưng chỉ cần là Lăng Việt thì Mục Y Nhân lập tức cảm thấy yên tâm.
Cô lập tức nhào vào trong ngực Lăng Việt, Lăng Việt ôm chặt cô: “Thật xin lỗi, là anh tới trễ. Anh phải sớm đến công ty đón em!”
Mục Y Nhân lắc đầu: “Không có gì, anh tới không muộn. Chí ít hắn còn chưa kịp làm chuyện xấu!”
Nói đến đây, Lăng Việt hơi híp mắt lại, tản ra một luồng sát ý: “Thằng nhãi kia đâu?”
Mục Y Nhân hé miệng cười một tiếng: “Hắn nghe nói anh đến thì bị hù chạy!”
“Coi như hắn chạy nhanh! Nhưng chuyện này không dễ dàng bỏ qua như vậy!”
Lăng Việt đưa Mục Y Nhân về nhà, sai Minh Thừa và Tú Nhi che chở cho cô, hắn thì nhân lúc trời tối mà nhanh chóng tiến đến Thiết Quyền Môn.
Hình như Thiết Quyền Môn sớm đã biết trước, khi Lăng Việt đi vào Thiết Quyền Môn, ở cửa sơn môn Thiết Quyền Môn đã không người đệ tử nào
Nhưng đại trận hộ sơn đã hoàn toàn mở ra. Một tấm chắn thật mạnh được tạo ra từ trận pháp đã chặn Lăng Việt ở bên ngoài!
Lăng Việt vận đủ chân khí, nổi giận gầm lên một tiếng vào bên trong sơn môn: “Người của Thiết Quyền Môn, cút ra đây cho ta!”
Tiếng gầm này có uy áp chấn động bầu trời, cả đám mây cũng lui ra không ít!
Sau một lát, trong Thiết Quyền Môn lại phát ra một tiếng nói có chút run rẩy: “Lăng thiếu chủ, môn chủ chúng ta nói nguyện ý quy hàng ngài. Về sau chúng ta là người một nhà! Mong rằng Lăng thiếu chủ nương tình chúng tôi thần phục mà giơ cao đánh khẽ, tha cho Thiếu chủ một mạng! Trên dưới mấy ngàn người Thiết Quyền Môn đều để ngài sai bảo!”
“Đánh rắm!” Lăng Việt không lưu tình chút nào mà trực tiếp xổ ra một câu nói tục.
Người đàn bà của mình suýt bị người ta ức hiếp, nếu Lăng Việt hắn còn tha cho Thiết Quyền Môn thì chẳng phải khiến người ta cười rơi mất răng hàm?
“Ta nói cho bọn ngu xuẩn các ngươi biết! Lúc trước bởi vì Hổ Môn, ta đã cho các ngươi một cơ hội! Là chính các ngươi không quý trọng, tự cao tự đại, gieo gió gặt bão, chẳng trách người khác! Ta cho các ngươi mười giây, tự lăn ra đây, ta để các ngươi toàn thây! Bằng không thì đừng trách ta không khách sáo!”
Lời nói của Lăng Việt làm mọi người trong Thiết Quyền Môn xoay quanh như kiến bò trên chảo nóng.
“Lăng thiếu chủ, oan gia nên giải không nên kết. Ngài giơ cao đánh khẽ một lần đi! Thiết Quyền Môn chúng tôi thật sự có thể làm trâu làm ngựa cho ngài, để trả lại tội nghiệt mà thiếu môn chủ phạm phải! Lăng thiếu chủ, van xin ngài!”
“Buồn cười! Nếu ta tha thứ cho các ngươi, những người khác đều muốn đến đùa bỡn vợ của ta rồi lại đến thần phục, vậy không phải Lăng Việt này trở thành trò cười cho người trong thiên hạ? Ta hỏi lại lần cuối cùng, rốt cuộc các ngươi có cút ra đây không?”
“Lăng thiếu chủ, nếu thật sự muốn như thế, vậy Thiết Quyền Môn chúng tôi sẽ không ngồi chờ chết! Đại trận hộ sơn này là sự kiêu ngạo của tổ tiên Thiết Quyền Môn! Nếu ngài muốn phá vỡ thì cũng phải có bản lĩnh đó!”
“Không biết sống chết!” Lăng Việt hơi nheo mắt lại, không giữ lại mà phát tán khí thế ra.
Giờ khắc này, cả ánh trăng ngôi sao trên trời cũng cảm ứng được chuyện gì đó đáng sợ, dần dần mất đi ánh sáng!