Lăng Tuyết gật gật đầu.
Tuy nhiên, nàng cảm thấy hành động này của mẹ nàng cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng mà lời nói của mẹ nàng cũng không phải là không có đạo lý.
Cái thế giới này, là hiện thực.
Từ lâu có một số người, con đường của họ đã được định sẵn.
Mặc dù Lăng Việt lúc nhỏ hưởng thụ được cuộc sống giàu có, nhưng hiện tại thậm chí về sau đều đã được định sẵn, Lăng Việt chỉ là một con kiến hôi suốt ngày lo nghĩ về chuyện cơm gạo áo tiền mà thôi.
Nhưng mà nàng thì sao? Tương lai của nàng càng ngày càng tốt.
Cuộc sống cùng thân phận của hai người, càng ngày càng có khoảng cách, nàng cũng không cần thiết phải nói đến chuyện thân tình.
Lúc này nàng hướng ngoài cửa sổ liếc qua, ở dưới lầu cách đó không xa, một thiếu niên mặc áo đen, lên một chiếc xe Rolls-Royce.
Chuyện này khiến lông mày xinh đẹp của Lăng Tuyết hơi nhíu lại một chút.
“Là mình hoa mắt sao? Người kia làm sao có chút giống Lăng Việt? Xem ra mình bị cận thị nặng hơn rồi. Tên kia làm sao có thể sẽ ngồi được Rolls-Royce?”
Mất đi cha mẹ, Lăng Việt chẳng phải là cái gì!
…
Ở trên xe, Lăng Việt vừa mới ngồi xuống, Minh Thừa liền cười ha hã.
“Thiếu chủ, xem ra ngài lại bị xem thường rồi nha?”
Lăng Việt quét mắt nhìn hắn một cái.
“Ngươi không nói lời nào, không ai coi ngươi là người câm!”
Minh Thừa nhún nhún vai.
“Thuộc hạ đã nói rồi, không có tiền thì đừng đi tìm thân thích. Ngài nên mang lên một đống gạch vàng, thuộc hạ cam đoan bọn họ liền ôm lấy bắp đùi của ngài mà hô baba. Ngài lại không muốn, giờ thì tốt rồi? Trong lòng ngài thoải mái chứ? Cần gì phải tự làm khó mình?”
“Dùng tiền mua thân tình, chẳng lẽ thân tình rẽ mạc vậy sao?”
“Chuyện ở trên đời này, làm gì có hai chữ hoàn hão? Đúng rồi, thuộc hạ có hai chuyện nói cho ngài.”
“Nói.”
“Chuyện thứ nhất, mấy tên tai to mặt lớn tại Giang Châu đã bị triệu tập, tối nay tại sảnh Tụ Hiền khách sạn lớn Giang Châu đợi ngài. Trong đó, có tên Lý Tướng Hiền.”
“Căn cứ vào tình báo của Ám Ảnh viện, tên Lý Tướng Hiền này tựa hồ có chút thông đồng với Không Động Sơn ở Tây Bắc. Đây là tư liệu của bộ phận tình báo, ngài xem qua.”
Lăng Việt tiếp nhận tư liệu, vừa nhìn vừa nói ra:
“Còn có một việc, là chuyện gì?”
Minh Thừa cười hắc hắc.
“À thì Mục tiểu thứ có gọi điện thoại, mời ngài ăn cơm đấy.”