Lời này vừa dứt, nhiệt độ toàn bộ nhà hàng đột nhiên hạ xuống.
Nhiều người không khỏi rùng mình.
“Làm sao vậy? Sao đột nhiên lại lạnh như vậy?”
Lăng Việt cầm một tờ giấy ăn lên lau miệng, đứng dậy liếc mắt nhìn mấy người bọn họ.
“Ai cho các ngươi dũng khí tại Giang Châu làm càn hả?”
Mấy người bọn họ đều kinh ngạc, sau đó híp mắt lại nhìn.
“Hôm nay mấy người chúng ta ra ngoài không xem hoàng lịch à? Như thế nào lại có một con chó con xông tới sủa bậy chứ?”
Vẻ mặt Lăng Việt lạnh nhạt.
“Tự đi tìm cái chết!”
Vừa dứt lời, hắn vươn tay ra vào không trung đấm một phát.
“Ngươi thật to gan! Sao dám…”
Mấy người vừa mới mở miệng, đột nhiên bị một cỗ lực lượng vô hình đánh bay ra ngoài. Thời điểm rơi xuống đất, đã khong biết chết hay sống!
Ngay lập tức trong nhà hàng tràn ngập sự yên tĩnh đến sợ.
“Chồng thật lợi hại!”
Mục Y Nhân vỗ tay vui vẻ như một cô bé, nhưng Lăng Việt lại nhìn cô chằm chằm.
“Đi thôi. Từ giờ trở đi không có anh bên cạnh thì không được làm anh hùng nữa!”
“Em biết rồi!”.
Mục Y Nhân tiến lên nắm cánh tay Lăng Việt, tựa sát vào hắn, lập tức rời khỏi nhà hàng.
Thái lão gia mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Việt, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi! Vẫn còn có một tia máu của sự ngưỡng mộ!
“Cao thủ! Đây chính là cao thủ..! Nếu có được người này phụ trợ chúng ta, hai ông chúng ta có thể đứng vững ở Giang Châu này!”
Thái Tiểu Nãi không khỏi cau mày nói: “Ông nội, người này thực sự nó có mạnh đến như vậy không? Thuộc hạ của Mã Xương Long chắc cũng có cao thủ như vậy phải không?”
Thái lão gia nghiêm nghị nói: “Con không được bất cẩn! Chiêu thức của thằng nhãi này đã có thể đạt đến cấp độ Ngự Khí Phá Không! Hơn nữa nó còn quá trẻ, sau lưng nhất định là có thế lực lớn hơn! Nếu chúng ta có thể kết giao với hắn, cho dù Mã Xương Long không sợ hắn, nhưng nhất định phải sợ thế lực phía sau hắn! Mau, đi tìm xem người này là ai?
“Nhưng mà vết thương của ông nội như thế nào rồi?”
“Ta không có gì đáng lo ngại. Vận khí điều dưỡng một chút là ổn. Con mau chóng điều tra rõ thân phận của hắn. Đây có thể là cơ duyên với Thái Gia chúng ta ngàn vạn lần không được bỏ lỡ.”
“Vâng! Ông nội!”
Thái Tiểu Nãi liếc nhìn cánh cửa rồi khẽ cắn môi mà đuổi theo.