Chỉ tiếc là tại trước mặt của Lăng Việt, may mắn cũng tốt, thiên phú cũng được, cuối cùng cũng chỉ là một vật ở giữa hư không mà thôi.
Lăng Việt!
Lăng Vô Địch!
Thì sợ gì ai?
…
“Đúng rồi Minh gia, không phải ngài ngủ ở trong xe sao? Tại sao ngài lại xuống xe nhanh như vậy?”
Một câu hỏi của Tú Nhi làm cho Minh Thừa giật mình.
“A đúng rồi, suýt nữa quên hết. Thiếu chủ, Chiến Thần Đường đến báo, gần đây đám cháu trai Y Thần Đường kia không nghe lời, bọn họ dám cắt xén không ít đan dược của các huynh đệ.”
Nghe Minh Thừa thông báo, Lăng Việt giật mình tỉnh lại, ánh mắt hắn híp lại, bắn ra hai vệt ánh sáng lạnh lẽo!
Đột nhiên Lăng Việt Nam xuất ra hàn ý, làm cho thân thể của hai người Tú Nhi và Minh Thừa run lên.
“Trở về Quỷ Cốc!”
“A? Bây giờ trở về sao?”
“Nói nhảm quá nhiều.”
“Ách… Không dám.”
Rất nhanh, một chiếc máy bay từ sân bay Giang Châu cất cánh.
Quỷ Cốc có tam tuyệt.
Nhất tuyệt là y!
Nhị tuyệt là trí!
Tam tuyệt là võ!
Quỷ cốc cũng chính là dựa tam tuyệt này mới có thể tồn tại trong giang hồ của Hoa Hạ, sừng sững ngàn năm mà không ngã!
Mà tam tuyệt này, phân biệt đối ứng với ba đường.
Y Thần đường!
Ám Ảnh đường!
Chiến Thần đường!
Y Thần đường đệ tử 900 người.
Từng thành viên ở bên trong Y Thần đường đều có y thuật vô song, một tay luyện đan dược xuất thần nhập hóa, có nhiệm vụ duy trì chiến lực cho Quỷ Cốc.
Ám Ảnh đường đệ tử 9000 người.
Ám Ảnh đường tuy toàn bộ đều là nữ tử, nhưng lại thành lập một bộ phận tình báo, và bộ phận ám sát, cũng chính là bộ phận kinh tế của Quỷ Cốc, còn Ám Ảnh đường chính là con mắt ở trong bóng tối của Quỷ Cốc để nhìn trộm thế giới.