Lão hồ ly Thái Trường Viễn cười ha ha, lập tức đổi chủ đề: “Đúng rồi, ngài Lăng, đúng lúc hôm qua tôi cũng bị thương. Không biết ngài Lăng có thể xem cho tôi hay không?”
“Được!” Thái Trường Viễn vội vàng cười vươn tay cho Lăng Việt bắt mạch.
Nhưng Lăng Việt lại không động, điều này khiến Thái Trường Viễn hơi sững sờ.
“Ngài Lăng…?”
Lăng Việt lạnh nhạt nói: “Ông không phải người hữu duyên!”
Câu nói này khiến Thái Trường Viễn không khỏi hơi xấu hổ. Nói bóng gió là bảo ông bỏ tiền, nhưng Thái Trường Viễn không tiện thu tay lại, dù sao ông ta muốn đến để bấu víu quan hệ. .
||||| Truyện đề cử: Em Thật Tốt |||||
“Tiểu Nhã, quét thẻ cho ngài Lăng.”
Thái Nhã bĩu cái miệng nhỏ ra: “Ông nội! Hai chúng ta trốn tới từ Tây Bắc, tổng cộng chỉ mang theo 40 triệu, mở tiệm dùng 20 triệu. Lại bỏ ra 10 triệu mua nhân sâm cho hắn, nào có nhiều tiền như vậy?”
Nói xong, cô ta lại hô lớn về hướng Lăng Việt: “Người như anh có thấy mình tham quá không? Chúng tôi đã đưa cho anh nhân sâm trị giá 10 triệu, anh còn muốn thu tiền chữa bệnh, thật là quỷ hẹp hòi!”
Lăng Việt sắc mặt lạnh lùng nói: “Nhân sâm là tiền cứu mạng của các người! Hiện tại móc ra là tiền chữa bệnh! Đương nhiên, cô cũng có thể không đưa, vậy chớ chậm trễ tôi đi chơi cờ.”
“Anh — —!”
“Được! Tiểu Nhã, im ngay, quẹt thẻ cho ngài Lăng! Không được làm ngài Lăng tức giận nữa!”
Thái Nhã tức đến dậm chân một cái, móc thẻ ra vỗ lên mặt bàn.
“Được rồi, con mặc kệ ông! Ông thích cho hắn bao nhiêu tiền thì cho!”
Nói xong, cô ta thở phì phò chạy tới cửa, hai tay ôm ngực, chu cái miệng nhỏ ra không nói câu nào.
Ông cụ Thái lúng túng quẹt thẻ cho Lăng Việt, vươn tay ra để Lăng Việt xem.
Lăng Việt cũng không tức giận, dù sao cũng phải ôn hòa đối đãi với vụ làm ăn đầu tiên từ khi khai trương.
Hắn vươn tay ra, một luồng chân khí tràn vào huyết mạch của ông cụ Thái.
Chỉ trong tích tắc, thân thể ông cụ Thái đột nhiên run lên!
Trong đôi mắt già nua bắn ra ánh hào quang, nhìn về phía Lăng Việt giống như nhìn thấy trân bảo hiếm thấy!
“Được rồi!” Lăng Việt buông tay ra, lạnh nhạt phun ra hai chữ.
“Anh nói cái gì?”
Thái Nhã trợn mắt thật lớn!
“Anh nói đùa cái gì vậy? Anh mới bắt mạch ông nội của tôi còn chưa tới một phút đồng hồ, anh nói ông nội tôi khoẻ rồi! Anh lừa gạt ai vậy? Một triệu dễ lừa gạt như vậy sao?”
“Im ngay! Tiểu Nhã, không được càn quấy!” Ông cụ Thái quát lớn một tiếng, chợt lui lại mấy bước rồi cúi người thật thấp trước Lăng Việt.
“Lão hủ sống hơn nửa đời người, lại là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy kỳ nhân giống như ngài Lăng. Đại ân đại đức của ngài, cả đời tôi khó quên!”
“Cút đi!” Lăng Việt không chút khách sáo mà nói.
Thái Nhã còn muốn nói gì, lại bị ông nội của mình trực tiếp túm ra ngoài.
Khi ra đến ngoài cửa, Thái Nhã tức giận muốn phun máu.