Khi buổi tiệc mừng thọ kết thúc, vào đầu chiều, tất cả những người giàu có ở Giang Châu dần trở về, Tôn Cao Quan và những người khác cũng lần lượt rời đi.
Nhưng Lăng Việt và Mộ Y Nhân vẫn không rời đi, hai người ở lại dìu ông lão đã say rượu về phòng nghỉ ngơi, Lăng Việt còn kéo Mộ Y Nhân lên xe đi vòng quanh tìm phần mộ.
“Thiếu chủ, lần này các phú ông ở Giang Châu, tặng quà mừng thọ đạt tới con số hơn 40 tỷ, ngài xem qua mấy đi ạ!”
Tú nhi ở trong xe báo cáo với Lăng Việt về quả khách tặng trong tiệc hôm nay.
Lăng Việt nhàn nhạt nói: “Để ra khoảng 1 tỷ để sửa sang lại Lăng gia thôn. Ông không muốn rời khỏi Lăng gia thôn, nên ta chỉ đành giúp ông cải thiện môi trường sống tốt hơn!”
“Vâng!”
“Còn lại vài tỷ kia cứ giao cho Y Nhân đi.”
Nghe vậy, Mục Y Nhân lập tức xua tay từ chối. “Lăng Việt à, em không cần đâu, nhiều tiền như vậy em biết phải làm gì chứ?!”
Lăng Việt hẩy nhẹ sống mũi cô rồi nói. “Đồ ngốc.”
“Em là người phụ nữ của anh, số tiền này em muốn tiêu thế nào cũng được! Cho dù em đi chơi mạt chược và thua trắng tất cả thế thì đã sao chứ? Anh sẽ phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, còn em thì phụ trách xinh đẹp như hoa, cộng với phá nhà là được!”
Trong lòng Mục Y Nhân như có dòng nước ấm chảy qua, ngọt ngào đến tận đáy lòng.
Nếu như không phải vì trên xe còn có Tú Nhi và tài xế, thì nói không chừng cô đã không thể nhịn nổi mà quay sang vòng tay qua cổ Lăng Việt và hôn một cái rồi.
“Lăng Việt à, anh không cần phải lo đâu, em sẽ không tiêu tiền một cách thiếu thận trọng. Em sẽ đầu tư tốt và giúp anh kiếm được nhiều tiền hơn!”
Mục Y Nhân thầm thề trong lòng.
().
Bên này Tú Nhi lại nói: “Thiếu chủ, người của Thiết Quyền Môn đã đánh tiếng nói rằng họ muốn làm hòa với ngài ạ!”
“Làm hòa ư?”
Lăng Việt cười nhạt một tiếng.
“Lời của ta rất rõ ràng! Đầu hàng hoặc là chết! Hòa giải là chuyện không tồn tại!”
“Thưa thiếu chủ, bách gia tranh bá sắp tới, nói không chừng Thiết Quyền Môn đang muốn có sự giúp đỡ từ ta, tôi kiến nghị, chúng ta nên cho bọn họ cơ hội.”
“Cho bọn họ một cơ hay không là việc của Diêm Vương, nhiệm vụ của ta chỉ là tiễn bọn họ đi gặp Diêm Vương mà thôi!”
Tú Nhi không khỏi vỗ đầu một cái, lý luận cùng với Lăng Việt thật sự là không có tác dụng gì.
Ngược lại Mục Y Nhân bên này đã xoắn tít cả lông mày lại như vòng xoắn.
“Bách môn tranh bá là gì chứ?”
Tú Nhi giải thích:
“Bách môn tranh bá, bắt đầu từ thời chiến quốc, là quy định được thiết lập bởi một trăm trường phái khác nhau trong thời kỳ Xuân Thu!