- Đẹp là do tài năng trang điểm của em đấy. Cảm ơn em nhiều nha.
Hai người nói chuyện chút thì cô vào phòng thay đồ, bộ đồ mà nay cô chụp là bộ trang phục khi Tang Lạc được ma thần Tần Du sủng ái, địa vị trong phủ cũng khá cao. Một bộ y phục đỏ rực như bộ hôn phục, trên đó còn có họa tiết hoa màu tím sậm, thoạt nhìn có chút sến sẩm.
Lục Phiêu Diêu thay đồ. Bộ hồng y này ôm lấy vào eo nhỏ của cô, tà váy hơi mỏng, khi di chuyển sẽ lộ cổ chân trắng nõn.
Tay áo của cô rất rộng lại nhẹ, mỗi lần giơ tay đều khiến tay áo bay bay, nhìn rất cuốn hút.
Bước vào chỗ chụp ảnh, lúc này chỉ còn cô và nhân viên trong đoàn. Mọi người hướng mắt nhìn cô, dường như không thể rời mắt.
Cô gái dáng người như cành liễu tơ phơ phất, bộ hồng y càng tôn lên vóc dáng đẹp như thiên tiên của cô.
Lấy màu đỏ làm chủ đạo, son của cô màu đỏ, đóa hoa sơn trà trên trán cũng màu đỏ, bộ y phục này cũng chủ yếu là màu đỏ.
Gương mặt Lục Phiêu Diêu được tỉ mỉ trang điểm, họa lên đôi mắt hồ ly đầy ma mị, quyến rũ. Làn da trắng sứ mịn màng nổi bật trên nền đỏ, môi cô căng mọng lại đỏ rực như dâu tây mới hái.
Mọi người trong đoàn cứ ngỡ Tang Lạc thật sự xuất hiện rồi.
Dù lúc đầu Tang Lạc là một cô gái dịu dàng thanh cao nhưng khí chất quyến rũ của cô ẩn sau đôi mắt hồ ly luôn là điều mọi người nghĩ ngay đến.
Bước vào phông xanh, lúc này Lục Phiêu Diêu mới hơi luống cuống. Người chụp ảnh nhìn cô rồi nhìn lại ảnh, ngầm lắc đầu:
- Lục Phiêu Diêu, cô phải thả lỏng ra. Cô phải nghĩ bản thân mình là Tang Lạc.
Đạo diễn lúc này ở cạnh cũng nhìn ra trạng thái cô không tốt. Ông nhắc nhở cô:
- Cô nhóc, ta muốn chụp một phần là Tang Lạc khi được sủng ái và Tang Lạc khi bị Tần Du ghét bỏ. Nhóc phải thể hiện sự vui vẻ, sự đau xót, sự uất nghẹn của nhân vật Tang Lạc ở hai giai đoạn sau khi trà trộn vào phủ của ma thần.
Lục Phiêu Diêu ngoan ngoãn lắng nghe, cô nhắm mắt lại, hít thở sâu, nghĩ đến nhân vật Tang Lạc, cũng nghĩ đến từng lời mà Trà Dụ dạy cho cô.
Tang Lạc.
Vui vẻ, ngượng ngùng, một cô gái đầy xuân sắc khi được nam nhân yêu thương, nhưng trong mắt phải có hận thù đối với tên diệt gia tộc của mình.
Lục Phiêu Diêu đưa mắt nhìn máy ảnh, đôi mắt kiệt ngạo, đầy kiên quyết cùng mỗi lần giơ tay nhấc chân đều mang phong thái phong tình, có chút lả lơi
Cô nhẹ cong môi, một nụ cười khẽ rất nhỏ nhưng cũng đủ khiến người khác nhận ra cô đang rất vui vẻ.
Đạo diễn hài lòng, gật gật đầu:
- Đổi.
Ông vừa nói xong, cô vẫn chưa kịp thoát vai, phải một lúc sau mới thay đổi được.
Lúc này, Tang Lạc là một nữ nhân mang phong tình, một nữ nhân được yêu thương vô số lần nên đã rút đi phong thái ngây ngô ban đầu.
Đôi mắt hồ ly với đuôi eyeliner dài thoáng sầu bi, vừa nhìn đã khiến mọi người muốn ôm cô vào lòng mà an ủi.
Kết thúc buổi chụp, đạo diễn Hồ vui vẻ vỗ vai cô:
- Ta thấy nhóc cũng có chút tài năng đấy. Cố gắng lên, ngày mai nhớ đến quay phim.
Lục Phiêu Diêu lễ phép gật đầu:
- Vâng ạ.
Lúc về tới nhà, Lục Phiêu Diêu mới nhận ra anh chưa về, cơm đã để trên bàn cùng giấy note " Nhớ hâm nóng lại rồi ăn " của Trà Dụ.
Chẳng hiểu sao lúc này cô có chút tiếc nuôi, vốn định khoe anh rằng cô chụp hình rất thành công, nào ngờ anh bận tới mức chưa về nhà.
Trong căn chung cư không quá rộng nhưng lại khiến cô có chút cô đơn khi ăn cơm một mình.
Nhưng Lục Phiêu Diêu suy nghĩ rất thoáng, chỉ chốc lát sau cô đã lấy lại tính thần. Điều cô cần bây giờ là tìm cách thấu hiểu vai Tang Lạc.
Chín giờ hơn, Lục Phiêu Diêu vừa đi qua đi lại vừa lẩm bẩm đọc thoại thì bị tiếng mở cửa làm giật bắn mình.
Trà Dụ cởi áo khoác ra đặt trên thành sofa, anh đứng khoanh tay nhìn cô:
- Còn đang học thoại à?
Lục Phiêu Diêu ngượng ngùng cười, cô cầm kịch bản đi về phía anh, đưa kịch bản cho anh xem:
- Trà Dụ, anh nói xem lúc này cô ấy sẽ cảm thấy như thế nào? Tên ma thần hại gia đình cô ấy chết, đồng thời lại là người cô ấy yêu?
Anh nhẩm nhẩm thoại của Tang Lạc, liếc mắt nhìn cô, anh hỏi:
- Cô thử tưởng tượng ra xem.
Phiêu Diêu cụp mi, lắc lắc đầu:
- Không tưởng tượng được, dù sao tôi cũng chưa gặp tình huống này bao giờ nên không biết sẽ có những cảm xúc như thế nào?
Trà Dụ nhìn cô, Lục Phiêu Diêu nhìn anh mà thoáng giật mình.
Anh cứ đứng yên ở đó không cử động, chỉ là môi anh đang đọc thoại, mắt anh đang diễn. Đôi mắt ấy cất giấu hàng ngàn cảm xúc, nước mắt không báo trước mà tuôn trào.
Tối ngủ, Lục Phiêu Diêu lại lần nữa mơ thấy gương mặt anh, lúc này anh đang khóc, đôi mắt đỏ hoe càng làm lộ lên dung nhan như tranh như họa của anh.