Mỗi lần chỉ có một cặp đôi tham gia, đáp đúng ba từ khóa sẽ được vào vòng trong.
Những từ khóa được đưa ra thường là những từ quen thuộc.
Cô và anh thi áp cuối.
Lục Phiêu Diêu nhìn người thi thứ ba thất bại, cô mím môi nhìn anh:
- Anh đoán chúng ta có thắng vòng này được hay không?
Trà Dụ cuối đầu nhìn cô, anh vươn tay che trên trán cô:
- Còn phải phụ thuộc vào em, xem em có thông minh hay không?
Cô liếc anh, vươn tay gạt tay anh đang để trên trán mình, Trà Dụ thấy vậy liền nhăn mày:
- Nắng, ngoan ngoãn chút nào.
Nói rồi anh lại vươn tay che cho cô, Lục Phiêu Diêu bĩu môi nhưng không phản đối hành động của anh.
Cô nhìn một người nam đã chịu không nổi mà thả người nữ xuống, cô lên tiếng:
- Có khi nào tôi chưa kịp nói thì anh đã không cõng tôi nổi nữa không?
Trà Dụ cho cô một ánh mắt khinh bỉ:
- Hai người như giống em thì tôi cũng cõng được.
Lục Phiêu Diêu lè lưỡi, nhăn mi:
- Xin lỗi nhưng anh không kiếm thấy ai giống tôi đâu.
Anh khẽ cười:
- Ừ, ngốc như vậy thì chắc chỉ có mình em trên đời thôi.
Cô hậm hực quay đầu không nhìn anh nữa, trong lòng lại thầm " hỏi thăm " anh một ngàn lần như:
Thiên địa đánh chết anh.
Sấm chớp sẽ giáng lên đầu anh.
Lũ lụt sẽ cuốn anh đi.
Núi lửa sẽ phun trào trong nhà anh.
Quên, cô đang ở trong nhà anh. Sợ anh chưa chết thì cô đã chết trong nham thạch rồi.
Tới lúc hai người thi, Lục Phiêu Diêu trèo lên lưng anh, giúp anh buột khăn che mắt lại.
Cô vươn tay tạo thành số hai ngoe nguẩy trước mặt anh:
- Đây là số mấy?
Trà Dụ bất lực thở dài:
- Lục Phiêu Diêu, em bị ngốc à?
Từ khóa xuất hiện, cô đưa mắt nhìn liền lên tiếng giải thích:
- Món trái cây anh thích ăn nhất, trái có ruột đỏ, hột đen ấy.
Anh trong lòng đã biết đáp án nhưng vẫn lắng nghe cô giải thích, sau đó mới đáp:
- Dưa hấu.
Hai từ khóa tiếp theo của hai người là " Thu hoạch " và " Trồng trọt ".
Kết thúc vòng thi thứ hai, chỉ còn lại năm đội chiến thắng, trong đó vừa khéo lại có Lục Phiêu Diêu và Trà Dụ.
Vòng thi cuối cùng là thi phối hợp, vòng này cả hai sẽ cùng nhau biểu diễn một tiết mục gì đó, sau đó sẽ để mọi người bầu chọn xem cặp đôi nào đẹp đôi nhất.
Trà Dụ đi đến phía dàn dụng cụ, chọn ra một cái sáo khá xinh đẹp.
Lục Phiêu Diêu nhìn cây sáo trong tay anh:
- Anh biết thổi à?
Anh gật đầu:
- Em muốn làm gì?
Cô vươn tay vuốt cằm, đắn đo suy nghĩ:
- Anh nghĩ tôi nên múa hay hát? Hay đôi thổi sáo đôi với anh?
Trà Dụ vươn tay chỉnh lại ngọn tóc nghịch ngợm trên má cô, lên tiếng:
- Hát đi.
Lục Phiêu Diêu hào sảng đáp ứng:
- Vậy thì tôi chọn hát đi.
Lúc biểu diễn, Trà Dụ nâng sáo lên, khẽ thổi.
Âm thanh sáo trong trẻo vang lên, từ từ Lục Phiêu Diêu cũng đắm chìm trong âm nhạc, cô cất tiếng hát.
Có phải em là con thuyền nhỏ kia
Bỏ mặc anh dòng sông trôi buồn bã
Có phải em vội quên đi tất cả
Ngày sông thuyền thuỷ chung một bến đò
Em biết chăng ngoài khơi xa bão táp
Có biết bao con thuyền phải lênh đênh
Về bên anh không ồn ào sóng cả
Chỉ hiền hoà yên ả nặng tình anh
Thuyền xa sông thuyền tìm ra biển lớn
Theo tiếng gọi ngàn con sóng khơi xa
Thuyền có hay sông nặng lòng yên ả
Vẫn đợi thuyền nhớ bến sẽ quay về
Ngày em đi để mình anh đứng đó
Em có hay lòng anh mãi thương em
Đừng cách xa cho mi buồn đẫm lệ
Rơi vì người đi mãi không về
Có phải em là con thuyền nhỏ kia
Bỏ mặc anh dòng sông trôi buồn bã
Có phải em vội quên đi tất cả
Ngày sông thuyền thuỷ chung một bến đò
Kết thúc buổi biểu diễn, Trà Dụ nhịn không được mà mỉm cười, ánh mắt nhu hòa một cái dịu dàng không thể tả.
Tiếng vỗ tay vang lên, Mân đứng xem vỗ tay lớn nhất, cậu hò reo:
- Hát hay lắm, biểu diễn tốt lắm.
Vào lúc bình chọn, Lục Phiêu Diêu hồi hộp trông ngóng nhìn mọi người bỏ từng bông hoa làm từ giấy vào thùng giấy trước mặt cô.
Nhưng cuối cùng, bông hoa bầu chọn của cô và anh vẫn thua một cặp đôi khác trong thôn.
Trà Dụ cùng cô đứng trong đám người đông đúc, đưa mắt nhìn đôi nam nữ ấy phát hoa cho những người xung quanh.
Anh cúi đầu nhìn cô, lên tiếng:
- Sao thế? Buồn à?
Lục Phiêu Diêu lắc đầu:
- Không buồn lắm, chỉ là có chút tiếc.
Anh vươn tay xoa đầu cô, an ủi:
- Lần sau sẽ thắng.
Cô ngẩng mặt nhìn anh, bật cười:
- Chắc gì chúng ta có lần sau.
Lúc này cặp đôi ấy đã đi về phía hai người, họ đưa hoa về phía cô và anh:
- Hai người trông đẹp đôi lắm.
Lục Phiêu Diêu vội vàng giải thích:
- Không phải, không phải.
Bọn họ không nghe cô giải thích liền rời đi.
Trà Dụ nhìn đóa hoa trong tay mình nở rộ đẹp mắt hơn bông hoa của cô, anh nhét bông hoa vào tay cô, lấy đi bông hoa của cô.