- Tôi từ chối. Tôi chỉ muốn là nhân viên dưới trướng của công ty Tea-D, không có hứng trèo tường.
Diệc Dương nhíu mày nhìn cô, giọng nói có chút thất vọng:
- Tôi đã nghĩ em rất thông minh nhưng không ngờ em lại không có tầm nhìn xa trông rộng như vậy.
Cô cười mỉa, đáp:
- Vậy tôi phải đa tạ anh vì đã đánh giá cao tôi rồi, nhở?
Anh ta nhìn cô, trong lòng thầm nhướng mày, Diệc Dương cứ nghĩ cô là bông hoa trong lồng kính mềm mại, nào ngờ là hoa hồng bên ngoài gió, gai đâm vào người khác.
Diệc Dương lên tiếng:
- Tôi có thể chờ, chờ em thay đổi ý định.
Cô lắc đầu:
- Tôi sẽ không thay đổi quyết định. Anh chờ chỉ phí công thôi.
Anh lần này không nói chuyện với cô mà quay đầu nhìn Bạch Lê:
- Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy, quản lý Bạch có thể ra ngoài trước được không?
Lục Phiêu Diêu nghe anh ta nói vậy liền vội nhìn Bạch Lê:
- Chị ở đây với em đi.
Bạch Lê khó xử nhìn hai người, chị ấy đưa tay lên môi, ngập ngừng lên tiếng:
- Vậy tôi ra ngoài đợi.
Lục Phiêu Diêu tròn mắt, vội đưa tay nắm lấy vạt áo của chị ấy:
- Chị Bạch Lê, chị đừng ra ngoài.
Bạch Lê ngoảnh mặt:
- Em cứ nói chuyện với giám đốc Diệc, chị ở bên ngoài đợi em.
Cô thấy chị ấy kiên quyết chọn ra ngoài đợi thì nói với anh:
- Vậy tôi cũng xin phép ra về.
Diệc Dương nào có thể thả cô đi được, anh ta vỗ tay ra hiệu cho đám vệ sĩ của anh ta đứng chắn ngang cô, cản không cho cô bước ra ngoài.
Lục Phiêu Diêu đang đứng gần cánh cửa thì bị bị đám vệ sĩ mặc đồ đen, dáng dấp to lớn đứng chặn ngay cánh cửa, cô tức giận quay đầu nhìn Diệc Dương:
- Anh đang làm gì đó?
Bạch Lê lúc này đã ra khỏi phòng, trong đầu chị ấy nhớ đến cô từng nói rất sợ anh ta, trong lòng chị ấy có chút lo cho cô nhưng Bạch Lê tự dặn lòng rằng Diệc Dương sẽ không làm gì quá mức đối với Lục Phiêu Diêu.
Bên trong phòng, Lục Phiêu Diêu như còn nhím đang xù lông trước mối nguy hiểm:
- Anh đang cố ý giam giữ người khác đấy.
Diệc Dương từng bước đi về phía cô:
- Vậy thì đã sao? Em có thể báo cảnh sát sao?
Cô lục túi lấy ra chiếc điện thoại của mình, hai mắt trừng anh:
- Anh đừng thách tôi, tôi báo cảnh sát thật đấy.
Nói rồi cô liền gõ số thì bất ngờ điện thoại bị hất tung, rồi rơi xuống trên sàn nhà.
Diệc Dương thu tay, cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt mà cô ghét cay ghét đắng:
- Em đừng thách thức giới hạn của tôi.
Anh ta hơi cúi người, đưa tay nâng cằm cô, giọng mang theo tia đe dọa:
- Tôi thích vẻ ngoài của em và em nên tận dụng điều đó. Đừng làm tôi giận, tôi sẽ rạch nát gương mặt xinh đẹp này của em đấy.
Chân Lục Phiêu Diêu hơi run rẩy, cằm bị anh ta nắm đến đau đớn, đại não cô không ngừng vang lên hồi chuông cảnh báo nguy hiểm:
- Anh mau buông tôi ra.
Ngay lúc cô sợ hãi nhất, muốn bỏ mặc tất cả mà đẩy Diệc Dương ra, tông cửa chạy trốn ra bên ngoài thì tiếng cửa bị mở vang lên, theo sau đó là Diệc Dương bị ăn một cú đấm trời giáng khiến anh ta mất đà lùi vội ra xa, rồi cô bất ngờ rơi vào vòng tay ấm áp, ngửi lấy mùi hương quen thuộc, thoang thoảng mùi trà xanh nhè nhẹ:
- Trà Dụ.
Anh nghe cô gọi thì nhẹ đáp lời:
- Tôi đây.
Trợ lý Lưu Khả Túc lúc này đang ngăn cản đám vệ sĩ đang muốn tung cước vào người Trà Dụ:
- Giám đốc à, anh mau chạy đi.
Trà Dụ buông lỏng cô ra, Lục Phiêu Diêu thấy vậy liền vội vàng đưa tay níu lấy vạt áo anh.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, vươn tay xoa đầu cô:
- Ngoan, đứng im đợi tôi.
Thấy cô ngoan ngoãn buông vạt áo ra, anh xoay người, từng bước đi về phía Diệc Dương:
- Tôi đã nói anh đừng động vào người của tôi mà. Lá gan anh từ khi về nước liền phình to ra nhở?
Diệc Dương đứng thẳng người, lau đi vết máu trên khóe môi, giọng điệu văn nhã:
- Em họ chào hỏi có chút bạo lực đấy.
Anh nghe anh ta gọi mình là em họ liền nhịn không được mà tung thêm một cú vào bụng:
- Bạo lực như vậy sao, anh họ.
Trà Dụ xoa xoa tay, quay người khoác lấy vai cô:
- Anh họ nên thu liễm lại đi, chứ không thì ba anh cũng cứu không được anh đâu.
Đoạn kí ức trong quá khứ ùa về, Diệc Dương nhớ như in hình bóng cậu nhóc dáng người gầy, tưởng yếu ớt nào ngờ lại chính là ma quỷ.
Cái ngày mưa to tầm tã ấy, cậu nhóc đó đè trên người anh ta, từng cú đánh mạnh như trời giáng xuống gương mặt anh ta, ánh mắt của cậu nhóc lúc đó như hận không thể đem anh chôn cùng chú chóc Tiểu Lục của cậu ta.
Diệc Dương khi nhỏ đã không ưa Trà Dụ, càng không ưa con chó Tiểu Lục mà Trà Dụ nuôi. Lần đó anh ta chỉ cố ý đè chết con chó, chỉ là một con chó thôi mà anh bị Trà Dụ đánh đến mức nhập viện.
Ba anh lúc đó cản cũng không được, ngày hôm đó, chú chó mất, sự lịch sự mà Trà Dụ dành cho anh cũng biến mất.
Từ lúc Tiểu Lục mất, Trà Dụ hận không thể đem anh chôn cùng chú chó của cậu. Sau đó anh vì sợ hãi mà trốn sang nước ngoài học tập, cứ ngỡ cậu nhóc thuở nhỏ đã quên, nào ngờ mối hận của cậu dành cho anh chỉ tăng chứ không giảm.
Diệc Dương bật cười nhìn anh mang cô đi khỏi căn phòng:
- Trà Dụ, đồ của chú em, anh họ đây nhất định phải có được.