Trà Dụ mở cửa ghế phụ ra:
- Lên xe đi, tôi đưa em về.
Lục Phiêu Diêu lúc này mới buông tay anh ra, ngoan ngoãn ngồi vào xe.
Anh đi một vòng rồi lên xe, lái xe rời khỏi.
Từ lúc lên xe, cô luôn trong trạng thái ỉu xìu khiến anh nhịn không được mà nhìn nhiều lần.
Trà Dụ tắp xe vào bên lề đường, nghiêng đầu nhìn cô:
- Phiêu Diêu, tôi luôn ở cạnh em.
Lục Phiêu Diêu ngẩng mặt nhìn anh, cô mím môi, quật cường nén nước mắt cho tới khi anh nói:
- Muốn thì cứ khóc đi.
Cô òa khóc, lao vào lòng anh, vùi đầu trong lòng ngực ấm áp của anh:
- Ban nãy tôi rất sợ, tôi sợ anh ta sẽ...sẽ hại tôi.
Trà Dụ nâng tay xoa đầu cô, một tay vỗ về lưng cô:
- Có tôi ở đây, anh ta sẽ không hại em được đâu.
Khóc một hồi thì cô mới chịu nín, hít hít cái mũi đỏ:
- Được rồi, chúng ta về nhà thôi.
Nhìn gương mặt còn đang buồn bã của cô, anh đánh lái theo hướng khác:
- Khoan về nhà. Tôi đưa em đến nơi thú vị hơn.
Lát sau, Lục Phiêu Diêu ngơ ngác bị anh dẫn vào phòng tập gym.
Hả? Nơi mà anh muốn đưa cô đến đây sao?
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, tò mò trong lòng càng dâng lên.
Trà Dụ để cô đăng kí ở quầy, còn bản thân thì đứng cạnh gọi điện thoại:
- Lưu Khả Túc, cậu mang quần áo gym cho nữ đến chỗ cũ.
Lưu Khả Túc vừa rời khỏi công ty của Diệc Dương thì nghe anh gọi, cậu gật đầu:
- Vâng.
Lát sau, anh còn gửi kèm tin nhắn.
〈 Quần áo kín đáo một chút 〉
Lục Phiêu Diêu sau khi đăng ký xong thì đi lại cạnh anh:
- Chúng ta vô đây sao? Lỡ bị phát hiện thì sao?
Trà Dụ nắm lấy tay cô, đi về phía tủ gửi đồ, anh cất điện thoại mình vào trong tủ:
- Để đồ vào đi.
Đợi cô để đồ xong thì anh mới khóa tủ lại:
- Không bị phát hiện đâu, nơi này chỉ tiếp những người có gia thế cao, bọn họ cũng sẽ chẳng quan tâm những diễn viên như chúng ta đâu.
Cô nghe anh nói cũng có lý.
Nhưng cô quên mất, anh đâu chỉ là diễn viên, gia thế của anh cũng không phải dạng vừa.
Đợi quần áo của cô được đưa đến, anh dẫn cô đến tận phòng thay đồ.
Lục Phiêu Diêu thay sang bộ đồ khác, mặc vào chiếc áo khoác thì mở cửa ra ngoài.
Lúc này anh đã đứng đợi sẵn, một chiếc áo thun trắng cùng chiếc quần đùi màu đen.
Cô chỉnh lại áo khoác:
- Đi thôi.
Trà Dụ nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói:
- Để tôi làm hướng dẫn viên cho em.
Chẳng biết anh lấy đâu ra chiếc đồng hồ bấm giờ, anh nhàn nhạt nhìn đồng hồ:
- Bài tập đâu tiên chỉ có ba phút.
Cô còn đang tính nói anh khinh cô quá, thì xém chút đã bị vả mặt.
Thì ra bài tập mà anh nói là plank.
Anh bấm đồng hồ:
- Sáu mươi giây đầu tiên.
Từng giây trôi qua như từng năm trôi qua, cả trọng lượng cơ thể đổ dồn lên hai tay cùng mũi chân, đã vậy anh còn nói:
- Siết bụng vào, điều chỉnh hơi thở.
Sau hai phút trôi qua, cô nằm bẹp trên thảm tập:
- Mệt chết tôi rồi.
Anh ngồi khụy xuống cạnh cô, cười:
- Em từ khi nào lại yếu như vậy.
Cô trừng mắt nhìn anh, vừa định lên tiếng thì bị một cô gái trẻ khác chen ngang:
- Anh gì ơi, có thể chỉ em dùng máy này được không? Lần đầu em tới đây nên có nhiều cái không biết.
Trà Dụ ngẩng đầu nhìn cô ấy, suy nghĩ tí thì gật đầu:
- Được.
Anh đứng dậy, nói với Lục Phiêu Diêu:
- Em tập nốt phần còn lại đi.
Máy tập mà cô gái trẻ ấy hỏi là máy ép ngực, anh bảo cô gái ngồi xuống, tay nắm vào tay cầm, cánh tay song song với mặt sàn, bàn chân chạm sàn, mắt nhìn thẳng.
Trà Dụ lên tiếng:
- Giờ cô thở ra rồi từ từ ép hai cánh tay lại gần nhau, giữ im một giây ở vị trí gần nhất, nhớ gồng cơ ngực.
Cô gái trẻ hai mắt đưa tình nhìn anh, lúc tập còn cố ưỡn ngực.
Anh nhàn nhạt nhìn cô ta:
- Xong rồi thì tôi đi đây.
Thấy anh rời đi, cô gái trẻ vội vàng níu vạt áo của anh:
- Anh có phải PT không? Hay là anh chỉ em tập thêm đi?
Trà Dụ giật vạt áo mình khỏi tay cô gái đó:
- Tôi không phải PT. Còn nữa, cô đừng làm phiền tôi, tôi có bạn gái rồi.
Anh bổ sung thêm:
- Cô gái xinh đẹp hồi nãy là bạn gái tôi.
Nói xong thì anh quay lưng rời đi.
Lục Phiêu Diêu đang ngắm nghía thanh tạ thì thấy anh đang đi về phía mình, cô lên tiếng:
- Hướng dẫn cô ấy xong rồi à.
Trà Dụ gật đầu:
- Em muốn tập tạ à?
Cô hứng thú bừng bừng:
- Muốn, nhưng tôi sợ nâng không nổi. Tôi thấy có nhiều trường hợp tạ đè lên cổ rồi tắt thở luôn nên có hơi sợ.
Anh đưa tay che miệng, che khóe môi đang cười lớn của mình:
- Mai mốt đừng coi ba cái kì quái đó nữa.
Nói rồi anh tiến đến kéo hai cục tạ, mỗi cục hai mươi kg ở hai bên ra, thay vào đó là cục tạ mười kg:
- Nằm xuống đi.
Lục Phiêu Diêu vội vàng nằm xuống, đập vào tầm mắt cô là thanh sắt cứng, bỗng dưng có chút sợ.