- Ăn tối chưa?
Lục phiêu diêu vừa thay giày ra, mang đôi dép bông màu hồng phấn mà anh mua:
- Ăn rồi.
Anh thấy cô đang đi lại phía mình thì nhấc dĩa trái cây đang để bên cạnh lên, đưa về phía cô:
- Lại đây ăn dưa xem phim.
Cô nhanh chóng đồng ý, tiến lại ngồi cạnh anh, cầm một miếng dưa hấu được cắt gọt sẵn, đầy ngọt ngào và mát lạnh đưa vào miệng.
Mắt hai người chăm chú dán vào ti vi.
Lúc này là cảnh nam chính do Trà Dụ đóng nhận ra mình bị chính những huynh đệ cùng làm cảnh sát của mình phản bội, đẩy anh vào hang ổ của bọn buôn thuốc phiện.
Chúng tiêm một liều thuốc vào người nam chính, đồng tử anh ta như tan rã, hai mắt càng lúc càng mơ hồ, cơ thể lâu lâu còn co giật.
Lục phiêu diêu xem mà nhăn mặt, cô quay đầu hỏi anh:
- Lúc anh diễn cảnh này, cảm xúc thế nào?
Trà Dụ nhai nuốt miếng dưa trong miệng, mắt vẫn chăm chú theo dõi tiến độ bộ phim, nhưng vẫn dành ra chút thời gian trả lời cô:
- Đau đớn, nhưng sau đó lại cam chịu nỗi sung sướng do thứ mình căm ghét đem đến. Nỗi hận người khác đồng thời hận bản thân quá tin đồng nghiệp.
Cô vừa nghe vừa gật đầu, nhưng riêng cô biết cô có vẻ sẽ không diễn ra được cảm xúc lúc đó đâu. Rất khó.
Anh như biết suy nghĩ của cô, lại lên tiếng nói tiếp:
- Với những cảnh quay có độ khó cao, tôi thường sẽ mang một số động tác nhỏ vào phim như mắt nhìn không chớp, móng tay bấu mạnh vào lòng bàn tay hay móng chân co quắp lại.
Lục phiêu diêu gật gù, quả thật trong phim anh đã đóng như thế.
Kết bộ phim đó là một cái kết mở, nhân vật nam chính trốn thoát khỏi hang ổ với thân tàn ma dại, không ai biết anh ta sẽ quay lại làm cảnh sát, sẽ trở thành một tên điên, một tên tội phạm hay là bất cứ một ai.
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong. Lục phiêu diêu còn đang sấy tóc thì cửa phòng vang lên tiếng gõ:
- Có rảnh không?
Cô mở cửa thì thấy anh mặt một chiếc áo thun trắng cùng quần thun dài, đang nửa dựa vào mép tường:
- Anh cần gì sao?
Trà Dụ mím môi gật đầu:
- Quy ước cũ, qua phòng tôi hát đi.
Từ hai ngày trước cô vì bận bịu nên anh không đến làm phiền, suốt hai đêm ấy anh cứ nửa tỉnh nửa mê như trong quá khứ. Từng được trải qua một giấc ngủ ngon thì anh sao có thể chịu cảm giác buồn ngủ nhưng không ngủ được này.
Lục phiêu diêu nhìn anh, giờ cô mới phát hiện bọng mắt anh hình như to hơn rồi, cũng hiện chút quầng thâm. Thấy vậy cô cũng khá thoải mái đồng ý:
- Được thôi.
Trà Dụ vừa nằm lên giường thì thấy cô lôi ghế ngồi cạnh giường, anh nhổm đầu nhìn về phía cửa rồi lại nhìn cô:
- Không ra ngoài nữa à?
Cô trừng mắt nhìn anh:
- Không? Anh muốn ngủ không? Muốn thì nằm xuống nhanh!
Anh nhún vai, nhẹ nhàng đặt đầu xuống gối, bàn tay len lỏi ra khỏi mềm chạm nhẹ vào ngón út của cô:
- Tôi sẵn sàng rồi, cô làm đi.
Anh khép mắt lại.
Bất chợt lúc này cô có cảm giác hai người sắp làm chuyện bậy bạ trên giường, mà cô lại là người cưỡng đoạt anh nữa kia chứ.
Cô ém giọng, hít một hơi sâu lấy hơi, từ từ ngân nga.
Khi em lớn
Trước mắt em là bầu trời trong xanh
Em cứ vô tư chạy đi thật nhanh nào có biết rằng
Ngày em lớn
Em sẽ ngã đau hơn bây giờ
Đời đâu giống đôi vần thơ
Em nhận ra thế gian ai cũng làm ngơ
Khóc với ai bây giờ
Vì sẽ chẳng có ai lắng nghe điều không có ai muốn nghe
Em lặng thinh
Ngưng một chút, chẳng hiểu sao lời bài hát này như kể về cuộc đời cô. Thật chông gai, thật khác với ước mơ mà cô đã từng vẽ ra trong quá khứ.
Em lại lỡ tin sai một người
Lời gian dối trên vành môi em nhận ra trái tim em vỡ làm đôi
Khóc với ai bây giờ
Vì sẽ chẳng có ai lắng nghe điều không có ai muốn nghe
Em lặng thinh
Khi em lớn đường về nhà sao quá xa
Cha mẹ đây nhưng sao thật khó để nói ra con thất bại rồi
Chỉ muốn bé lại thôi
Em à
Hm Hmm
Em sẽ ngã thêm đôi ba lần
Sẽ xây xước đôi bàn chân nhưng rồi em sẽ quen thôi chớ ngại ngần
Dẫu em có một mình
Chỉ cần em vẫn luôn lắng nghe điều không có ai muốn nghe
Em cứ lắng nghe, em cứ lắng nghe
Lúc này anh đã sớm chìm vào giấc ngủ, có lẽ đây là lần anh dễ ngủ nhất trong suốt năm nay.
Lục Phiêu Diêu cúi đầu nhìn anh, nhìn gương mặt góc cạnh được trời ban phước ấy. Cô thầm nghĩ anh liệu có từng phẫu thuật thẩm mỹ không nhỉ?
Chắc chắn không nhở? Vì cô chưa thấy anh bị phốt về việc phẫu thuật thẩm mỹ bao giờ.
Cô tính đứng dậy thì nhận ra ngón tay út mình nằm trong lòng bàn tay anh lúc nào không hay, bất giác cô khẽ cười.
Nhưng ánh mắt cô khựng lại, nụ cười nhưng cứng đơ tại chỗ.
Phiêu Diêu, đừng suy nghĩ nhiều. Ngươi và Trà Dụ chỉ là quan hệ trên hợp đồng thôi, hết hợp đồng thì cả hai không còn quan hệ gì với nhau.
Hai người chỉ là người lạ.
Ngươi phải tỉnh táo lên.