Bạch Tiểu Lê một thân váy xòe xinh xắn, đạp trên đôi giày búp bê màu hồng phấn, cả người sạch sẽ, đáng yêu vô cùng.
Cô chạy băng qua con đường vắng, chạy đến cửa tiệm mì, ở đây liền thấy người mà cô muốn gặp.
Hạ Sơ trên tay bưng mì đến cho khách hàng, trên người còn mặc thêm chiếc tạp dề màu xám đen, vẻ mặt đạm bạc.
Chợt cô ấy quay đầu nhìn chủ tiệm mì:
- Cháu xin phép ra ngoài tí ạ.
Hạ Sơ vừa ra ngoài đã bị một khối mềm mại tông vào ngực, Bạch Tiểu Lê ngẩng mặt nhìn cô ấy, cười ngây ngô:
- Ngày mai chúng ta cùng đi khai giảng đi.
Cô ấy lúc đầu hơi ngỡ ngàng, sau đó xa cách đẩy Bạch Tiểu Lê ra:
- Chúng ta đã lớn rồi, đừng ôm ấp như trẻ nhỏ nữa.
Bạch Tiểu Lê bĩu môi:
- Oh.
Hạ Sơ vươn tay chỉnh tóc lại cho cô, ngữ khí dịu lại:
- Ngày mai cậu đứng ở trạm xe đợi tớ.
Lúc này Bạch Tiểu Lê mới vui vẻ ra mặt, chu chu cái mỏ xinh:
- Tuân lệnh.
Cảnh quay này thông qua một cách dễ dàng, Mạch Dĩ Thanh cao hơn cô nên phải cúi thấp đầu, kề sát tai cô, thỏ thẻ:
- Em nặng thật đấy.
Lục Phiêu Diêu giận dỗi đánh nhẹ vào cánh tay chị ta:
- Con gái có chút thịt thì mới đáng yêu!!
Chị ấy nhướng tay, như tán thành với cô, vươn tay khẽ gãy gãy cằm cô:
- Ừ, đáng yêu.
Lục Phiêu Diêu ngơ ngẩn nhìn chị ấy rời đi, sao cô cứ có cảm giác mình bị thả thính thế này.
Nhiều ngày sao, bộ phim gần như đi được nửa chặng đường, vì hai nhân vật chính tương tác khá tốt nên mỗi cảnh quay đều thông qua rất nhẹ nhàng. Lục Phiêu Diêu thầm thấy còn nhẹ nhàng hơn lúc đóng bộ phim Khai Quang nữa.
Mối quan hệ giữa cô và Mạch Dĩ Thanh cũng trở nên tốt hơn, rảnh rỗi còn cùng nhau đi ăn. Lúc ở phim trường thì đùa giỡn, trò chuyện với nhau.
Lục Phiêu Diêu thay một bộ váy màu đỏ rực, cắt xẻ khoe eo táo bạo, bởi phân cảnh tiếp theo là cảnh cô bị bạn hại đem thân cho một tên lão già khú.
Mạch Dĩ Thanh đứng bên cạnh cô, đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau đó huýt sáo.
Lục Phiêu Diêu ngượng ngùng mà che đi ngực mình:
- Chị là đồ đáng ghét.
Chị ta khẽ cười, gương mặt lộ ra phần gian tà:
- Còn em là đồ đáng yêu.
Sau 5 năm gặp lại, lần này Bạch Tiểu Lê trong tay chả có gì, còn Hạ Sơ đã vươn lên thành giám đốc một công ty lớn. Hạ Sơ mang trong mình hiểu lầm cùng hận ý mà đem bắt Bạch Tiểu Lê lại, nhốt vào biệt thự của mình.
Bạch Tiểu Lê bất ngờ bị quăng lên giường, nhìn người bạn hồi xưa của mình:
- Hạ Sơ...
Sau đó là một hồi ngược luyến tàn tâm, Bạch Tiểu Lê cuối cùng chịu không nổi mà buông bỏ tình yêu, lựa chọn trốn ra nước ngoài, để lại Hạ Sơ điên cuồng tìm kiếm.
Ngày đóng máy bộ phim, Mạch Dĩ Thanh ôm trọn cô vào lòng:
- Nào có cơ hội thì gặp nhau nha. Chị còn muốn đóng phim với cưng.
Lục Phiêu Diêu dụi đầu vào vai chị ấy, cười khúc khích:
- Chừng nào chị hết chê em béo thì em mới quay phim chung với chị.
Mạch Dĩ Thanh bật cười, lấy điện thoại ra liền chụp cô một tấm đăng lên trang của mình với dòng cap
《 Tiểu Lê của tôi rất đáng yêu @LucPhieuDieu》
Tấm ảnh chị ấy đăng là tấm chị ấy chỉ lộ ra bàn tay đang nựng má Lục Phiêu Diêu, còn cô thì phụng phịu, lên án nhìn chị ấy.
Vì bài đăng này là cộng đồng mạng dậy sóng, fan của chị ấy và fan của cô đồng loạt vào bình luận, còn có không ít người qua đường ship couple.
〈 Thiên địa ơi, đẹp đôi quá 〉
〈 Công mạnh mẽ, độc miệng x Thụ ngu ngốc, đáng yêu 〉
〈 Tôi xin phép phóng cano lên thuyền này 〉
〈 Tự nhiên thấy bọn họ đẹp đôi 〉
〈 Dĩ Thanh ca ca của tôi, sao lại dính vô con gái này vậy 〉
〈 Lầu trên có ý gì, Phiêu Diêu nhà tôi mới không muốn đụng chạm tới nhà mấy bạn đấy 〉
〈 Tôi thấy là Lục Phiêu Diêu trèo cao đấy 〉
Lục Phiêu Diêu lần này không rảnh để đọc bình luận nữa, bởi sau khi đóng máy thì cô phải chăm cái tên sâu rượu đang nằm ườn ra trên sofa đây này!!
Không biết Trà Dụ đã uống bao nhiêu rượu mà gương mặt anh đỏ bừng, mùi rượu tỏa ra nồng nặc khiến cô khó chịu.
Lục Phiêu Diêu vốn định thả anh ở đây tự sinh tự diệt nhưng ngẫm lại thì vẫn là phải giúp anh.
Cô đỡ anh vào phòng, nằm lên giường, giúp anh tháo giày, đổi sang áo thun sạch sẽ. Còn lau mặt cho anh bằng khăn lạnh.
Trà Dụ mơ hồ tỉnh dậy, nghe tiếng bước chân đang dần tiến gần, đầu anh đau như bị búa gõ, mắt lim dim nhìn thì thấy cô xuất hiện.
Lục Phiêu Diêu cầm trên tay chén mật ong gừng nhằm giải rượu, cô đỡ anh ngồi dậy, đem chén lại gần miệng anh:
- Uống chút nào.
Trà Dụ nâng tay chạm vào chén, uống sạch nước trong chén. Dạ dày anh dần dần ấm lên.
Trong cơn mê, tay anh vẫn ngọ nguậy nắm lấy tay cô, mân mê trong vô thức.
Lục Phiêu Diêu vốn định về phòng thì bị nắm tay, giật mãi mà anh không buông, cô đành bất lực mà ngủ gục trên giường anh:
- Tôi đúng là gây nghiệp nên mới phải gặp anh!