- Tôi phải nộp nhiều thuế em ạ nhưng mà vẫn đủ tiền mua cho em mỗi ngày một bịch kẹo.
Lục Phiêu Diêu nhận túi kẹo từ anh, mím môi chặn bản thân sắp vui vẻ tới mức bật cười.
Nhân viên đứng nhìn hai người ban nãy đã im lặng lấy điện thoại ra, canh ngay lúc hai người vừa rời đi liền chụp bóng lưng hai người họ, thầm lẩm bẩm:
- Trà Dụ đi chung cô bạn gái tin đồn sao?
Cúi đầu nhìn tấm ảnh bản thân vừa chụp, cô ấy không nhịn được mà tấm tắc:
- Xứng đôi quá đi mất.
Bóng lưng nam cao gầy, mặc lên chiếc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, lộ ra phần vai rộng cùng chiếc eo chữ V. Nữ nhân đi cạnh nhỏ xinh, dáng người thon thả.
Ngồi trên xe, cô vui vẻ xé túi kẹo dẻo ra, nhanh tay lấy một viên kẹo bỏ vào miệng.
Mùi trái cây thơm, vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng, cô ăn ngon đến mức chân mày dãn ra, khóe môi cong lên.
Trà Dụ liếc mắt nhìn cô:
- Ngon vậy sao?
Cô lại bỏ thêm một viên kẹo vào miệng, liên tục gật đầu:
- Ngon, ngon.
Anh hình như nghĩ ra trò gì đó liền lên tiếng:
- Tôi cũng muốn ăn.
Lục Phiêu Diêu đưa mắt nhìn anh, sau đó đẩy bịch kẹo về phía anh:
- Đây nè.
Hai tay Trà Dụ nắm chặt vô lăng, anh lên tiếng:
- Đút tôi. Em xem, tôi bận lái xe rồi.
Cô liếc mắt nhìn anh, học cách nói chuyện nhàn nhạt của anh:
- Vậy thì về nhà ăn.
Anh thở dài, ra vẻ tiếc nuối:
- Em lạnh nhạt quá rồi đấy. Chẳng đáng yêu xíu nào.
Lúc này, Lục Phiêu Diêu bóc liền ba viên kẹo, xoay người nhét thẳng vào miệng anh.
Trà Dụ bất ngờ bị đánh úp, viên kẹo đã đưa vào miệng, anh chậm rãi nhai:
- Ừ, ngon.
Nuốt xuống, anh lên tiếng nói:
- Tôi muốn ăn nữa.
Cô cúi nhìn bịch kẹo, thấy chỉ còn hai viên kẹo liền cho ngay vào miệng, đáp:
- Hết rồi.
Anh mím môi, nhàn nhạt nói:
- Không sao, kẹo ban nãy mua vẫn còn.
Lục Phiêu Diêu vươn tay đánh khẽ lên bả vai anh, lên tiếng:
- Kem sắp bị anh chạy chậm mà tan chảy hết rồi kìa.
Anh đáp lời cô bằng tiếng phát ra từ cổ họng, sau đó liền phóng xe nhanh hơn.
Vừa về nhà, anh đưa túi kem cho cô cầm, còn bản thân xách túi thức ăn lớn.
Từng món được bày trong bếp, Lục Phiêu Diêu mặc chiếc tạp về vào:
- Anh ra ngoài đợi đi. Một lát là xong.
Trà Dụ biết mình ở trong bếp cũng chỉ làm vướng tay vướng chân liền ra ngoài cửa phòng bếp đứng nhìn.
Cô sau khi rửa thức ăn, sơ chế liền bày ra dĩa. Sau đó cho gói nước lẩu chua cay vào nồi nước, vừa hay nhà anh có cồn cùng bếp nhỏ.
Chốc lát sau, cô nhờ anh bê đồ ra phòng khách cùng ăn.
Trên bàn là nồi lẩu đang sôi sùng sục cùng từng dĩa thịt, rau, nấm.
Trà Dụ gắp thịt ba chỉ bỏ vào nồi, đợi chín liền gắp bỏ vào chén cô:
- Thử độc xem.
Lục Phiêu Diêu vừa bật ti vi lên, bộ phim Khai Quang vừa chiếu, cô vừa ngồi vào bàn thì nghe anh nói vậy, lên tiếng:
- Tôi mà bỏ độc thì anh chết lâu rồi.
Anh đưa mắt nhìn màn hình ti vi:
- Em vẫn còn xem bộ phim này sao?
Cô gật đầu, thổi thổi miếng thịt vừa được anh gắp cho:
- Còn chứ. Phim thật sự rất hay.
Lục Phiêu Diêu cho dĩa thịt vào nồi lẩu, tiếp theo là nấm, rồi tới rau. Cô nhìn miếng nấm kim châm vừa chín tới liền gắp cho anh.
Trà Dụ chăm chú nhìn hành động của cô, lúc miếng nấm kim châm đáp vào trong chén của mình, anh vui vẻ gắp lên ăn:
- Ngon hơn bình thường.
Cô dè bỉu nhìn anh:
- Đồ thần kinh.
Anh nhún vai, không đáp lời cô.
Hai người cứ vừa ăn rồi vừa gắp cho nhau, thoáng chốc đã no lưng nửa bụng. Bộ phim cũng đã chiếu được phân nửa, tới cảnh Tần Du với hơi thở yếu ớt đang cố lết về phía càng gần Tang Lạc.
Trà Dụ đưa mắt nhìn bộ phim, anh chợt nhớ ra:
- Sắp tới tôi có nhận một dự án phim truyền hình, thể loại giới giải trí. Em muốn thử sức vai nữ chính không?
Lục Phiêu Diêu đang ăn liền muốn phun ra, cô cố nhai nuốt lẹ rồi mới nói:
- Muốn thì muốn ấy. Nhưng tôi e là đạo diễn cùng biên kịch không chọn tôi đâu.
Anh dừng đũa, nghiêng đầu nhìn cô:
- Nói nghe thử xem.
Cô ngưng đũa theo anh, lên tiếng giải thích:
- Thứ nhất nam chính là anh, là cựu ảnh chụp đó, vì vậy nữ chính phải chọn một người có tiếng tăm. Thứ hai, diễn xuất của tôi còn cần phải luyện tập nhiều, làm sao dám nhận vai nữ chính chứ.
Anh hỏi cô:
- Chẳng phải em từng nhận vai nữ chính rồi sao?
Cô vội xua tay:
- Hai cái này hoàn toàn khác nhau. Nói chung là tôi giành vai nữ chính không nổi đâu, đấu không lại.
Trà Dụ phì cười:
- Em quên mất kim chủ của mình là ai rồi à?
Lục Phiêu Diêu nghe hai chữ " kim chủ " liền sượng người. Lát sau cô mới lên tiếng:
- Thôi, bị đưa thẳng vào đoàn phim dễ gây chuyện lắm.
Anh vươn tay gõ đầu cô, nụ cười vẫn còn giữ, thậm chí là tươi hơn:
- Em nghĩ cái quái gì vậy. Tôi từng là ảnh đế đấy, tôi dạy em một khóa diễn xuất dài hạn, rồi em đi thử vai. Chứ ai nói sẽ đưa em đi cửa sau.
Cô mở to mắt nhìn anh, gương mặt mặt cô lúc này quả thật có chút buồn cười, cô nói:
- Là tôi nghĩ xấu về anh rồi.
Thiên địa ơi, quê quá đi mất!!
Cô muốn đào cái hố rồi chui xuống trốn quá đi thôi.