Vòi sen phun xuống dòng nước lạnh băng xả từ đỉnh đầu của anh đi xuống, hai tay anh đặt lên vật cứng của mình, không ngừng di chuyển lên xuống, vật cứng ấy càng lúc càng căng lên, lại nóng hổi, khi tiếp xúc với nước lạnh khiến nó hơi giật nhẹ.
Tay anh di chuyển một hồi lâu sau thì vật cứng ấy cũng chịu phun ra dòng bạch dịch đậm đặc, mùi hương đặc trưng ấy hòa trộn với mùi rượu bị dòng nước lạnh cuốn trôi đi..
Tối hôm ấy, anh mơ thấy bản thân đã đè cô lên giường, vật cứng của anh tùy ý tàn phá nơi mẫn cảm nhất của cô, khiến cô đầu óc trống rỗng, ngoài chuyện đó ra thì không thể nghĩ đến chuyện gì khác được nữa.
Sáng hôm sau, Trà Dụ mím môi nhìn vật cứng đã phun ra dòng bạch dịch mà còn ngạo nghễ chào cờ, anh không ngờ bản thân lại gặp mộng xuân, mà người trong mộng lại chính là cô.
Anh nhớ đến gương mặt khóc nức nở của cô, nhớ đến cô bé đang ngậm chặt lấy vật cứng của anh, chẳng hiểu sao trong lòng anh bùng lên một ngọn lửa, một ngọn lửa hừng hực như muốn nhìn thấy gương mặt khóc nức nở ấy của cô.
Trà Dụ đưa tay lên cấu lấy bả vai mình, sao anh lại có suy nghĩ đồi trụy như vậy!?
Hôm nay tâm trạng anh khá tốt, xử lý công việc ở công ty cũng nhanh hơn mọi ngày.
Đưa mắt nhìn trời thoáng đó đã vào chiều, anh suy nghĩ một hồi thì quyết định gọi cho cô, chỉ chốc lát sau thì cô đã nghe máy, anh lên tiếng hỏi:
- Tối nay em có về sớm không?
Lục Phiêu Diêu nhìn quản lý đang chọn váy cho mình, cô nhỏ giọng đáp:
- Chắc là về trước hai mươi giờ ấy.
Anh hỏi:
- Quay quảng cáo sao?
Cô thấy Bạch Lê đã chọn váy xong, một chiếc váy màu đen huyền bí ẩn:
- Không có, tham gia một buổi tiệc thôi.
Trà Dụ nghe vậy liền nhíu mày, lên tiếng dặn dò:
- Cẩn thận mấy người đàn ông ở đó, canh cho kĩ ly nước của em.
Cô gật gù:
- Biết rồi mà, tôi cúp đây.
Anh khẽ đáp:
- Ừ.
Nhìn màn hình điện thoại đã tối đen, anh vô thức nhăn mày. Là một người trải qua hàng trăm buổi tiệc, anh chẳng còn lạ gì mấy tên đàn ông ở đó, bọn hắn đa phần tham gia buổi tiệc chỉ để chọn người lên giường, anh liền lên tiếng gọi:
- Lưu Khả Túc.
Cậu trợ lý nghe anh gọi thì vội vàng chạy vào:
- Anh gọi tôi?
Trà Dụ giao cho cậu ta lén lút đi theo cô, phòng hờ gặp phải đám đàn ông mang ý xấu tiếp cận cô.
Tối đó, Lưu Khả Túc nâng mắt kính, ánh mắt chăm chú dõi theo bóng lưng thon gầy ẩn đằng sau lớp váy lụa màu đen huyền.
Lục Phiêu Diêu đến nơi này chủ yếu là làm theo lời Bạch Lê, ra ngoài tiếp xúc với các vị đạo diễn để tìm tài nguyên.
Gần hai mươi giờ, nói chuyện cũng đã nói xong, cô đưa mắt kiếm bóng dáng Bạch Lê thì thấy chị ấy đang chạy vội về phía mình, cô lên tiếng:
- Chị, em xin phép về trước nha.
Bạch Lê nghe cô nói vậy liền tá hỏa, vội vàng ngăn cản:
- Có người tìm em kìa. Hình như là một giám đốc công ty giải trí, gia thế cũng không phải dạng vừa, hay là em đến gặp đi.
Cô nghe chị ấy nói vậy liền nghĩ ngay đến anh:
- Là Trà Dụ sao?
Bạch Lê lắc đầu:
- Không phải.
Cô trầm tư nhăn mày:
- Vẫn là không gặp thì tốt hơn.
Chị ấy đưa tay nắm lấy tay cô, lên tiếng giải thích cùng dụ dỗ:
- Đừng, đừng. Đây là cơ hội tốt đấy, em đến gặp chút biết đâu lại có lợi cho chúng ta sau này.
Lục Phiêu Diêu mím môi, đã gần đến giờ phải về rồi, nhưng dưới sự nài nỉ của Bạch Lê, cô đành phải đồng ý.
Lát về cô sẽ xin lỗi anh sau vậy.
Đằng này, Lưu Khả Túc núp trong góc khuất đang gọi cho anh:
- Ban nãy chị ấy muốn về nhưng không biết sao lại đi lên lầu rồi.
Trà Dụ nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai, hai tay anh đang cắt từng lát chanh:
- Đi theo cô ấy.
Lục Phiêu Diêu nắm tà váy, từng bước đi lên cầu thang, vừa đến nơi thì một bóng lưng cao to đã đập vào mắt cô.
Anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc gile màu đen, vừa nhìn thấy rất giống đồ đôi với cô.
Diệc Dương nghe tiếng bước chân thì quay đầu, trên tay anh cầm theo ly rượu vang, từng bước đi về phía cô, ánh mắt luôn khóa chặt trên người cô.
Lục Phiêu Diêu có chút bất ngờ khi gặp lại anh ta, vẫn là đôi mắt sâu hút cùng khí chất nguy hiểm khiến cô có chút không thoải mái.
Anh ta như không nhìn ra sự phòng bị của cô, đứng trước mắt cô, đưa ly rượu vang về phía cô:
- Bông hoa lần trước em không nhận, ly rượu lần này sẽ nể mặt anh mà nhận chứ?
Cô dời mắt từ ly rượu sang anh:
- Anh gặp tôi chỉ để mời ly rượu sao?
Diệc Dương bật cười, khóe môi mỏng anh ta nhếch lên, tà ác như muốn nuốt cô vào bụng:
- Nếu không thì sao? Liệu tôi nói tôi muốn có em thì em tin không?
Cô lùi bước, dè chừng nhìn anh:
- Anh đùa không vui đâu.
Dáng người cao lớn của anh như ưu thế, chỉ cần đứng đó là khiến người khác e sợ.