Hắn cứ đi loạn trong đám đông nhốn nháo ấy, ánh mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng nàng.
Cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên người nữ thân đang đứng trên cầu, trên tay là chiếc gương phản chiếu lại ánh trăng.
Theo truyền thuyết, vào ngày hội Tát Trăng thì mọi người sẽ mang theo một chiếc gương đồng nhỏ, cầm chiếc gương lơ lửng trên mặt nước, để ánh trăng chiếu vào chiếc gương, lúc này mọi người cầu nguyện thì lời cầu nguyện sẽ thành hiện thực.
Tần Du phi thân qua phía bên cầu, hắn bắt lấy cánh tay nàng, Tang Lạc có chút bất ngờ mà buông lỏng tay khiến chiếc gương đồng rơi xuống, vỡ tan.
Tang Lạc vẫn nhìn chằm chằm chiếc gương đã bị vỡ kia cho đến khi nàng nghe hắn gọi:
- Ta cho nàng chức phu nhân. Nếu nàng dám bỏ chạy lần nữa, ta sẽ chặt đứt chân nàng.
Tang Lạc ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt nàng phản chiếu bóng hình hắn, con ngươi trong suốt lại thuần đen. Nàng nghe hắn nói liền nhịn không được mà mỉm cười, nhào vào lòng hắn:
- Được thôi. Ta không chạy nữa, ngoan ngoãn làm phu nhân chàng.
Tần Du sủng nịch ôm lấy nàng, một tay xoa tóc nàng, khẽ thở dài:
- Hình như ta hơi nuông chiều nàng quá rồi.
Nàng cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo như gảy tâm của hắn, khiến trái tim hắn không ngừng rung động.
Thì ra có thích một người cũng không tồi, rất vui.
Ngày chuẩn bị hôn lễ khá gấp, Tần Du như muốn mau chóng cho nàng chức vị phu nhân. Trong khi hắn bận rộn chuẩn bị cho phủ, chuẩn bị sính lễ cùng hỉ phục thì Tang Lạc lại đang trong phòng cặm cụi thêu giày.
Theo truyền thống thì nữ nhân khi xuất giá phải tự mình thêu nam hài và nữ hài lên giày với ngụ ý là sinh đôi long phụng thai.
Trên đời này thứ mà Tang Lạc không rành nhất chính là thêu thùa, may vá. Lúc nhỏ nàng say mê thư tháp, nào là học kiếm, học đàn, thời gian đâu mà ngồi thêu thùa.
Cây kim lần nữa đâm vào tay nàng, Tang Lạc xuýt xoa:
- Đau.
Tần Du vừa mở cửa phòng liền nghe nàng than đau, hắn bước đến cầm lấy thành quả được nàng thêu từ hôm qua tới giờ.
Quả thật là xấu không nỡ nhìn.
Hắn nhìn nàng với ánh mắt này kì thị cùng khinh bỉ:
- Ngốc tử. Thêu thật xấu.
Tang Lạc giận dỗi bĩu môi, từ khi hai người chuẩn bị cho hôn lễ, cũng như mối quan hệ thân mật giữa hai người tăng lên, Tang Lạc liền thường xuyên làm nũng với hắn:
- Thiếp không muốn thêu nữa đâu. Có thể không thêu nhưng vẫn cưới chàng được không?
Tần Du vươn tay khẽ búng trán nàng, trong giọng la rầy vẫn có chút sủng nịch:
- Loạn ngôn.
Tối hôm ấy, sau khi tắm rửa xong, Tang Lạc vốn định thêu thêm chút nữa thì phát hiện đôi giày của mình biến mất rồi:
- Đâu rồi? Sao lại biến mất ngang ngược vậy?
Nàng lục tung khắp phòng liền không thấy giày đâu:
- Chẳng lẽ Tần Du lấy rồi sao? Nhưng hắn ta biết thêu thùa sao?
Đến tận sáng hôm cử hành hôn lễ, đôi giày đỏ ấy đã được thêu một cái tỉ mỉ, đôi long phụng xinh xắn lanh lợi lại linh động tựa như thật. Tang Lạc quả thật có chút bất ngờ, hắn như vậy mà lại biết thêu thùa may vá, rốt cuộc quá khứ của tên ma thần đã trải qua những gì?
Nàng được tỳ nữ tỉ mỉ hầu hạ, tô son điểm phấn, ngay cả tóc cũng được chải kĩ càng, mỗi cái trâm cài lên với lực độ vừa đủ, vị trí vừa khéo tôn lên nhan sắc nàng.
Mặc lên hỉ phục, mang lên giày hỉ, đội khăn hỉ che khuất gương mặt.
Nhất bái thiên hạ.
Nhị bái cao đường.
Phu thê giao bái.
Đưa vào động phòng...
Lúc Tần Du đi vào phòng, hắn thấy nàng đã tháo khăn trùm đầu mà vốn dĩ phải do chính tay hắn tháo, Tần Du cũng chẳng rầy nàng, chỉ mỉm cười đi vào.
Ánh mắt hắn hơi ngưng động nhìn hai ly rượu sứ được rót sẵn, Tang Lạc cầm ly rượu đưa về phía hắn:
- Phu quân.
Hắn chậm chạp nhận ly rượu của nàng, chẳng hiểu sao nàng lại thấy nỗi tiếc hận trong mắt hắn khi hắn nhìn nàng. Tần Du cầm ly rượu nhưng không uống, hắn lên tiếng hỏi nàng:
- Nàng muốn ta uống sao?
Tang Lạc khẽ bật cười, đùa cợt đáp:
- Rượu hỉ đương nhiên phải uống chứ.
Dưới sự trông mong của nàng, Tần Du nhấc ly rượu lên cao, nghiêng tay, rượu từ bên trong ly chảy xuống đất, ly rượu cũng rớt theo, tạo nên tiếng vang lớn.
Tần Du nhìn nàng, đan xen với tức giận vì bị phản bội là tầng tầng lớp lớp cảm xúc khác, không nỡ, luyến tiếc, căm ghét:
- Ta đã nghĩ, nếu nàng ngăn ta uống ly rượu này thì ta sẽ giả vờ không biết thân thế nàng. Chúng ta sống như bao đôi phu thê khác.
Tang Lạc thầm nghi hoặc, nàng rút cây trâm ngọn trên tóc mình hướng về phía hắn:
- Nếu ngươi đã biết thì đi chết đi!!
Hắn một tay bắt lấy cây trâm, một tay đẩy nàng ra xa. Nhìn nàng bị hất ra, còn nằm liệt trên đất, phun ra ngụm máu đỏ tươi, chân mày hắn bất chợt nhíu lại.
Hắn từng bước tiến về phía nàng:
- Nàng vốn dĩ biết nàng đánh không lại ta mà, hà cớ gì phải làm khó bản thân.