- Em sợ gì chứ?
Diệc Dương đưa tay nâng cằm cô, anh ta siết chặt đến mức dường như cô giật ra thì sẽ gãy xương cằm mất.
Đôi mắt anh ta sâu thẳm đang nhìn chằm chằm cô như đánh giá một vật phẩm, giọng nói anh ta mang theo tán thưởng vang lên:
- Em rất đẹp.
Lục Phiêu Diêu mím môi, đưa tay hất văng cánh tay của anh ta:
- Cảm ơn đã khen.
Cô cách anh ta càng xa, sau đó quay người liền chạy đi vội.
Diệc Dương nhìn bóng lưng cô di chuyển từ cầu thang xuống dưới, rồi biến mất ở cửa, anh lắc lư ly rượu, đáng tiếc nói:
- Hoa không thích, rượu không thích. Tiểu Diêu Diêu, em sẽ thích cái gì đây?
Anh ta nhấp hết phần rượu trong ly, sau đó đặt ly lên lan can, ngón tay búng nhẹ một cái, chiếc ly rơi xuống lầu vang lên một tiếng kêu chói tai, còn anh ta thì cười lớn rồi quay lưng rời đi.
Lưu Khả Túc đang bị hai tên vệ sĩ đô con giữ hai cánh tay, lúc cô đã rời đi thì cậu ta mới thoát được, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho anh:
- Diệc Dương cũng ở buổi tiệc.
Trà Dụ nghe hai chữ " Diệc Dương " liền nhăn mày, nhìn đồng hồ đã lố hai mươi giờ:
- Cô ấy gặp anh ta sao?
Lưu Khả Túc liền kể toàn bộ những gì cậu thấy cho anh nghe, sau đó lên tiếng:
- Tôi cách họ khá xa nên không nghe thấy họ nói gì.
Anh im lặng cúp điện thoại.
Lúc cô trở về, căn phòng đã ngập mùi khói thuốc lá, anh ngồi ngả ngớn trên sofa, trong tay kẹp điếu thuốc, gạt tàn trên bàn đã có mấy điếu thuốc hút xong.
Lục Phiêu Diêu đưa mắt nhìn anh, cảm giác nguy hiểm ập vào não cô, cô dè chừng đi đến phía anh:
- Anh làm sao thế?
Anh chồm người dập điếu thuốc vào gạt tàn, ngẩng đầu nhìn cô.
Đôi mắt anh lạnh nhạt khiến cô có chút sợ hãi, nhẹ giọng nói:
- Hút thuốc hại cơ thể lắm. Tôi về phòng trước đây.
Cô vừa quay lưng đã bị anh nắm eo lôi lại, anh cúi đầu đớp lấy cánh môi của cô.
Lần này không phải mùi rượu mà là mùi thuốc lá, Lục Phiêu Diêu khó chịu muốn thoát ra.
Anh làm sao có thể cho cô chạy thoát, tay anh ghì lấy gáy cô, ép cô thừa nhận nụ hôn như vũ bão càn quét của mình.
Bàn tay anh du tẩu trên cơ thể cô, chạm lấy rít váy liền kéo phăng xuống, toàn bộ cơ thể trắng nõn hoàn toàn lộ ra trước mắt anh.
Lục Phiêu Diêu cảm thấy trạng thái của anh không ổn, cô sợ hãi muốn đẩy anh ra:
- Trà Dụ, anh lại phát bệnh à!!?
Hai tay anh đặt lên gương mặt cô, ép cô phải đối diện với anh:
- Tôi muốn làm em.
Cô nghe anh nói vậy liền giãy giụa:
- Không muốn, anh mau buông tôi ra!!
Trà Dụ nắm eo cô, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên, từng bước đi vào phòng bếp. Anh lấy ra khay đá viên trong tủ lạnh, sau đó đặt cô ngồi lên bàn:
- Em nuốt nước năm viên đá, tôi liền tha cho em.
Cô nghe anh nói vậy, lắp bắp lặp lại:
- Năm viên đá.
Đầu óc cô đang rối tinh thì anh đã xé chiếc quần lót của cô lúc nào không hay, tay anh cầm lấy viên đá:
- Bắt đầu nha.
Viên đá có kích thước giống đầu đạn nhưng to hơn một chút, tỏa ra khí lạnh liền áp sát cô bé của cô.
Lục Phiêu Diêu ưỡn lưng, viên đá lạnh băng ấy bị anh nhét vào sâu lên trong cô, lạnh đến nỗi khiến cô rùng mình, cô nghe anh đếm:
- Viên thứ nhất.
Bên trong nóng hổi sớm khiến viên đá lạnh ấy nhanh chóng tan, cô còn chưa kịp thích nghi thì nghe anh đếm:
- Viên thứ hai.
Anh vừa đếm vừa đem viên đá nhét vào sâu bên trong cô, đến khi chạm vào viên đá thứ nhất thì anh mới rút tay ra. Lúc rút tay ra khỏi nơi ấy, anh còn ác ý cọ xát phần thịt nhô của cô khiến cô giật mình.
Lục Phiêu Diêu thật sự nuốt không nổi, cô đưa tay níu lấy tay áo anh:
- Không chịu nổi. Xin anh, dừng lại đi.
Trà Dụ lấy ra viên đá thứ ba, lần nữa nhét vào bên trong cô:
- Mới ba viên đã chịu thua thì làm sao tôi có thể tha cho em được đây.
Bên trong lạnh lẽo khiến cô sợ hãi muốn ứa nước mắt:
- Anh hôm nay bị sao thế?
Trà Dụ cong eo, đè lên người cô, nhẹ mút lấy cánh môi cô:
- Em chọc tôi tức giận rồi.
Thấy cô thật sự không chịu được, anh nhẹ nhàng lấy hai viên đá ra, còn viên đá đầu tiên sớm đã bị bên trong cô hòa tan rồi.
Anh đưa tay chạm vào viên hạch đào còn đang e ấp của cô, chọc cho nó dựng thẳng lên:
- Em hư như vậy, phải phạt thôi.
Cô nhớ đến chuyện ban nãy, thầm nghĩ có lẽ anh giận vì cô về trễ, mím môi đáp:
- Hay anh dùng nó đâm vào đi.
Vật cứng của anh sớm đã dựng thẳng lên, cô càng nhìn càng thẹn nhưng dù sao cô cùng quen nó hơn là mấy viên đá lạnh lẽo này.
Trà Dụ làm sao phạt cô dễ dàng như vậy, anh lấy đâu ra trái dưa chuột to gần bằng vật cứng của anh:
- Thứ của tôi thì chưa cho em đâu. Đá nuốt không được thì thử cái này xem sao.
Dưa chuột vốn đã rửa sạch, trên thân còn mang theo vài nốt sần, kích cỡ vừa xem xem vật cứng của anh.