Em có bay xa em có đi xa mãi
Tháng tư đôi khi thật mong manh
Để mình nói ra những câu chân thật
Giá như tôi một lần tin em
Cô gái tôi thương nay hóa theo mây gió
Để lại tháng tư ở đó
....
Bài hát không quá dài, hát xong cô gái đó liền rời đi. Trà Dụ thấy vậy liền vội đuổi theo, anh chạy nhanh xuống sảnh.
Lục Phiêu Diêu nói lời tạm biệt quản lí nhà hàng thì quay lưng đi. Thật ra lúc đầu người hát là một người khác nhưng người đó gặp chút chuyện nên đến trễ, chị quản lí liền nhờ cô đến giúp, tiền trả cũng không tồi nên cô nhanh chóng đáp ứng.
Phiêu Diêu chưa rời đi xa thì nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp phía đằng sau, cô quay người thì thấy một người đàn ông vest đen chỉnh tề, tóc vuốt cao chỉ rũ xuống vài cọng, sóng mũi thẳng tắp, gương mặt góc cạnh nhưng lại sở hữu đôi mắt nhìn rất dịu dàng.
Trà Dụ bất ngờ khi thấy cô quay lại, mặc dù anh vốn định kêu cô ấy nhưng bây giờ lại chả biết nói gì, ngập ngừng nói:
- Ban nảy...cô hát không tồi.
Lục Phiêu Diêu hiểu ra vấn đề, thì ra người này chạy theo cô chỉ để khen, cô mỉm cười nói lời cảm ơn liền rời đi.
Trà Dụ thẫn thờ nhìn theo bóng lưng cô, cho đến khi anh trên đường trở về nhà cũng không hết mơ màng.
Đêm tối, anh mở cửa vào phòng tắm, vòi sen lạnh phả vào nước xuống mặt anh. Mắt anh nhắm nghiền lại, trong bóng tối ấy vô tình lại xuất hiện gương mặt cô gái vừa mới gặp.
Chiếc váy đỏ nhạt bồng bềnh theo cử động cô ấy là chuyển động, gương mặt ấy thật sự khiến tim anh nhưng đập nhanh hơn bình thường.
Anh thích cô ấy rồi sao?
Trà Dụ vuốt tóc về phía sau, nước chảy từ trán lăn xuống cằm, trượt xuống yết hầu mê người ấy. Cứ nghĩ đến cô gái váy đỏ ấy thì yết hầu anh như chuyển động lên xuống nhanh hơn.
Cô gái này, anh muốn.
Lục Phiêu Diêu về tới nhà liền chuẩn bị tiền cho buổi biểu diễn tạm biệt sân khấu vào tối mai. Dù gấp nhưng cô vẫn mong đây sẽ là một nơi ấn tượng đối với mình và fan hâm mộ. Fan chân chính của cô không nhiều lắm, đa phần đến vì nhan sắc nhưng Phiêu Diêu cũng rất vui, ít ra họ thích cô.
Nơi cô chọn là nhà hát X, một nơi thường được các ca sĩ chọn để tổ chức concept.
Ngày đó là ngày cô bận rộn nhất, lo về mọi thứ từ sân khấu, trang phục, và bài hát.
Đêm tối, fan đến không nhiều nhưng Phiêu Diêu không buồn bởi đây đều là những người thật sự yêu quý cô.
Lục Phiêu Diêu mặc bộ váy trắng thuần mà cô thích nhất năm 18 tuổi, năm mà ước mơ của cô cháy bỏng nhất. Chiếc váy trắng hòa cùng ánh đèn càng khiến cô nổi bật, trên sân khấu ấy rất đơn điệu, duy chỉ cô gái ấy là đặc biệt.
Fan hâm mộ của cô - những tiểu Hồ Điệp hò hét vang dội.
Phải, fanclub của cô là Hồ Điệp - Hồ Điệp Phiêu Diêu tự tại...
Lục Phiêu Diêu mỉm cười, cô nắm chặt mic trong tay, cô hít thở sâu, lên tiếng:
- Cảm ơn tất cả mọi người đã đến. Phiêu Diêu ngay lúc này chân thành cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Phiêu Diêu, dù không thể tiếp tục cùng nhau đi lên đỉnh vinh quang nhưng Phiêu Diêu cũng rất vui. Hồ Điệp giờ đây không đi cùng nhau nên mong các tiểu Hồ Điệp sẽ gặp những bông hoa thơm mật khác.
Vừa dứt lời, tiếng nhạc vang lên. Lục Phiêu Diêu cất giọng, hòa vào đó là tiếng hét của các fan hâm mộ.
Yêu là như thế dù là sai thế nào
Vẫn cứ yêu thôi và yêu đến khi tàn hơi
Bao lần đã cố nhủ lòng phải quên đi
Mà tim ơi sao mềm yếu quá vậy
… Trái tim em và dòng máu nóng để yêu anh
Giấc mơ ơi ở lại bên tôi đừng tan nhanh
Ngày mai thức giấc thấy giữa lồng ngực
Là hình bóng ấy
… Nắm tay em đừng để em đi đừng để em đi
Lỡ sinh ra là để yêu nhau chẳng rời xa đâu
Bình yên ở đây ở đây chẳng đâu xa vời...
〈 Lục Phiêu Diêu, chị đừng rời khỏi được không? Chúng ta cùng nhau cố gắng được không?〉
〈 Phiêu Diêu, em nhất định sẽ ủng hộ chị 〉
〈 Má ơi, đây là tiên nữ 〉
〈 Chị tôi đẹp quá đi 〉
〈 Con gái sắp rời khỏi má rồi sao..〉
〈 Lầu trên cũng là fan mama giống tui sao? Nhìn con gái từ năm 18 đến 24 quá thực là cảm giác khó tả〉
Kết thúc buổi trình diễn ấy, mọi người đều buồn bã, duy chỉ có một người vui vẻ.
Có thể Phiêu Diêu không nhận ra rằng Trà Dụ đã dõi mắt theo cô suốt nửa thời gian trên sân khấu.
Anh nghiêng nghiêng đầu nhìn cô bước xuống sân khấu:
- Thật trùng hợp.
Anh đến để thuê nơi này làm địa điểm quay phim kế tiếp, nào ngờ lại gặp cô ở đây.
Trong phòng hóa trang đơn độc chỉ có Lục Phiêu Diêu ngồi thẫn thờ trước gương. Khóe mắt cô bất chợt ửng đỏ, Phiêu Diêu phồng má, trợn mắt ngăn không cho bản thân rơi nước mắt. Nào ngờ bản thân lúc này lại bị Trà Dụ bắt gặp.
Anh vừa vào phòng liền thấy cô nhóc làm mặt xấu liền nhịn không nổi mà đánh giá:
- Nhìn mặt cô giống chú hề, thật đấy.