Mục lục
Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Dịch: Vi Vu
Bạch Vô Thường mặc trường bào trắng như tuyết, trong sương đen dày đặc phản chiếu một tia sáng mờ ảo, ở bên cạnh hắn là Hắc Vô Thường trầm mặc không nói gì, vẻ mặt âm u, đi đến bên cạnh tôi.
“ Ai da, Tiểu đế quân chẹp miệng… Thật đáng thương, thân thể Âm Dương Nhị Khí sợ lạnh nóng, Tiểu Nương Nương, trước tiên đi mặc áo ấm cho tiểu đế quân đi!" Bạch Vô Thường cười cười đưa U Nam cho tôi
Tôi vội vàng ôm lấy U Nam nhìn thoáng qua, bàn tay nhỏ bé của U Nam nắm lấy quần áo trên ngực tôi, vẻ mặt ủy khuất, cái miệng nhỏ run lên vì lạnh.
Cho dù một phách của nó đã từng là của Giang Khởi Vân, nhưng thân thể của nó vẫn là của một đứa trẻ.
Nhìn vẻ mặt đau khổ và đáng thương của nó...!làm tôi tức muốn chết
Tôi đưa U Nam cho nãi nãi, nãi nãi mở bộ quần áo bông của mình ra, quấn nó vào lồng ngực, háo hức chạy về phòng, Lão Tác ôm Vu Quy cũng vội vàng đi theo.
" Thất Gia phiền ngươi đi canh giữ bọn họ, miễn cho lại có bọn đạo trích quấy phá!" Tôi nhìn Bạch Vô Thường nói.
Bạch Vô Thường nhíu mày, quay đầu lại nhìn Bát Gia một cái, Hắc Vô Thường không nói một lời xoay người đi vào trong sân nhà chúng tôi.
Hắn là một vị thần đen toàn diện ngồi toạ trấn ở trong sân, người hay quỷ đều phải né xa 3 thước.

Bạch Vô Thường nheo mắt nhìn nữ âm soái kia: " A Nguyệt cô nương, đã lâu không gặp ~~~ hì hì...!lão vương gia mạnh khoẻ chứ?"
"...!Cảm ơn Bát Gia, rất tốt."
" Lão Vương Gia xưa nay luôn cẩn trọng, sao lại dậy dỗ thuộc hạ không nghiêm, để cho A Nguyệt cô nương bắt nạt tiểu nương nương của chúng ta như vậy? Ngươi cho rằng Đế Quân đại nhân sẽ không tức giận sao?" Bạch Vô Thường từ từ bay lên phía trước
lúc này tôi mới nhìn thấy xiềng xích trong tay áo của hắn treo trên mặt đất, giống như một con rắn, đang âm thầm quấn lấy hai chân của Hề Linh Chu!
Hề Linh Chu run rẩy, hai mắt cư nhiên chảy ra nước mắt máu.
“ Thất Gia, đừng giết cô ấy!” Tôi nhanh chóng nhắc nhở.
Bạch Vô Thường nhíu mày: "Tại sao? Cô ta dám ném tiểu đế quân, tiểu nương nương vẫn còn thiện tâm với cô ta sao?"
“Không phải ta có thiện tâm,mà là không thể để cô ấy chết dễ dàng như vậy, ta còn có chuyện muốn hỏi cô ấy!” Tôi oán hận trừng mắt nhìn Hề Linh Chu.
Mặc dù mụ phù thủy này tuy rằng có chút đáng giận, nhưng tôi lại không để cô ấy ở trong lòng, bởi vì cô ấy chỉ là nói thôi, chứ đối với chúng cô ấy không có chút uy hiếp nào.
Nhưng thật sự không ngờ, cô ấy lại bạo gan như vậy, dám đùng đứa trẻ để uy hiếp tôi.
Hồ tiên trong thân thể của Mã Lão Thái nhất định ép cô ấy hung dữ lắm, cho nên cô ấy mới bí quá hoá liều như vậy.
Nhìn bộ dạng đáng thương vừa rồi của U Nam, thật khiến tôi tức giận!
Đêm đông của phương bắc lạnh như thế nào?
Đôi môi nhỏ bé của nó run lên vì lạnh, nếu là một đứa trẻ bình thường, hoặc đổi lại đó là Vu Quy, thì nó cũng sẽ khóc không ngừng.
U Nam nhà tôi, căn bản sẽ không khóc, chẹp miệng run rẩy đã là cực hạn của nhẫn nhịn rồi.
Sao có thể để Hề Linh Chu chết dễ dàng như vậy được?
Tôi sẽ không giết cô ấy để tăng thêm nghiệp chướng, nhưng tôi cũng sẽ không làm cho cô ấy cảm thấy tốt hơn!
Nhiệm vụ của cô ấy thất bại, nếu cô ấy quay về thú nhận tội lỗi với Mã Lão Thái, nhất định cô ấy sẽ bị tra tấn đến chết.
Bạch Vô Thường dùng trường chấp thiên vỗ vỗ cằm của Hề Linh Chu, lạnh lùng nói:" ai da, tiểu nương nương đã tức giận, phỏng chừng, sẽ không có người dám cứu ngươi....!"
Hề Linh Chu nhìn tôi, hai hàng nước mắt máu chảy ròng ròng,hằn học nói: "Ta sợ chết sao? Ta còn muốn mau chóng được giải thoát! Cho dù có biến thành quỷ cũng tốt hơn bây giờ!"

Tôi lướt qua cô ấy nhìn Âm Soái gọi là A Nguyệt kia, nhỏ giọng nói:" Thất Gia, cô ấy....!"
"Cô ấy là con gái của Lão Vương Gia, ở Minh Phủ của chúng ta cũng có chút tên tuổi....!Nhưng tại sao lại giúp một mụ phù thủy đi cướp đoạt đồ vật chứ....!Chà chà, A Nguyệt cô nương, ngươi dám xuống tay với con của Đế Quân, ngươi chán sống rồi hay là muốn hồn phi phách tán, tan thành tro bụi? Đừng nha ~~ ta Tiếc cho tu vi đã tu luyện mấy trăm năm của ngươi, hehe… chi bằng đến La Phong Sơn chơi đi? Ta khẳng định so với địa bàn của Lão Vương Gia phiêu lượng hơn rất nhiều." Bạch Vô Thường đến gần A Nguyệt.
A Nguyệt là âm soái, dải lụa đen trong tay áo của cô ấy là một vũ khí, hiệu quả giống như xiềng xích.
"...!Không phải, mụ phù thủy này là đồ đệ của sư tỷ ta, cầu xin ta giúp cô ấy trộm đầu hồ ly, sợ không thể hoàn thành mệnh lệnh của sư tỷ, ai ngờ cô ấy chó cùng dứt dậu bắt cóc đứa trẻ, ta đang muốn dạy dỗ cô ấy, cũng may đứa trẻ kia không có nguy hiểm gì....!nếu không, Lão Vương Gia của chúng ta nhất định sẽ đánh ta, rồi nhốt ta vào ngục tối.....!" A Nguyệt nhẹ nhàng bâng quơ đổ tội.
Bạch Vô Thường cười lạnh nói: " A Nguyệt cô nương thật là hiểu chuyện, thật hiếm có, Lão Vương Gia có nhiều nhân tài như vậy, chả trách có thể tiêu dao tự tại!"
" Thất Gia quá khen, tiểu quái vật Hề Linh Chu này to gan lớn mật, chi bằng giao cho ta, để ta giao cho sư phụ của cô ấy dạy dỗ, dù sao cô ấy cũng là người sống, ta lại không tiện tăng thêm nghiệp chướng!" A Nguyệt chuyển sang cầu xin.
Bạch Vô Thường cười nói: "Hì hì...!Cái này ta cũng không dám tự tiện làm chủ, tiểu nương nương nhà ta còn đang ở đây, đến nói cho tiểu nương nương một tiếng ~~~ Minh Phủ có cấp bậc nghiêm ngặt, chúng ta nên nhớ kỹ, ai là chủ, ai là tớ, nếu dám chống lại quy tắc, sẽ bị trừng phạt."
Hắn phiêu phiêu, rồi lại thì thầm vào tai tôi:"...!Tiểu Nương Nương, nhường cô ấy một bước."
Tôi khẽ nhíu mày, nhường cô ấy một bước? Tại sao?
Cô ấy quấn tấm lụa đen quanh người tôi, khiến tôi không thể bắt được U Nam!
Tôi tức giận đến mức không muốn buông tha cho cô ấy chút nào.
Nhưng Bạch Vô Thường lại nháy mắt, nhìn tôi cười đầy ẩn ý.
Vì “tin tưởng” Bạch Vô Thường, nên tôi nén giận nói: “ Ta cùng với Mã Lão Thái sư phụ của Hề Linh Chu có chút quen biết, cô ấy đến nhà ta để trộm đầu hồ ly, theo lý ta nên đích thân đưa đến chỗ Mã Lão Thái, yêu cầu giải thích, phạt hay thiên vị, còn phải xem sư phụ của cô ấy xử lý như thế nào, còn A Nguyệt cô nương.....!chuyện hôm nay, sau này sẽ sáng tỏ!"

A Nguyệt nhìn Bạch Vô Thường đang đứng ở bên cạnh tôi cười lạnh, cô ấy nhíu mày nói:" ý của tiểu nương nương là, ngày khác ta có thể quay lại tạ tội!"
Cô ấy cuốn lên một cơn gió rồi biến mất, đầm lầy đen trên mặt đất cũng từ từ biến mất.
Tôi tức giận, rút ra một lá phù chú, bấm tay niệm thần chú thiêu đốt sạch sẽ đầm lầy đen trên mặt đất, xoay người, nhìn Bạch Vô Thường tức giận nói:".....!cô ta to gan lớn mật như vậy, tại sao lại để cô ta đi?"
" Ai da, tiểu nương nương thật hung dữ ~~ Chẳng trách Đế Quân đại nhân nói chỉ cần có liên quan đến đứa nhỏ, người sẽ cùng ngài ấy cãi nhau, hehehehe..." Bạch Vô Thường chạy về phía sân nhà chúng tôi
Hắn khóa trụ linh hồn của Hề Linh Chu trong tay, còn Hề Linh Chu thì ngây người đi theo hắn, kết quả bị ngưỡng cửa nhà chúng tôi chặn lại, gục ngay tại cửa, giống như hành thi vậy.
Tôi vẫn còn tức giận, quay lại phân phó với Lão Tác:" đặt cô ấy sau tấm cửa, đừng để ở chỗ này, vướng bận!"
"Hả?! Phía sau tấm cửa?" Lão Tác sửng sốt.
Đây là phương pháp của đuổi thi nhân, nhưng hiện giờ tôi rất hận cô ấy, không muốn cô ấy bước vào, cũng không thể ném cô ấy ra đường.
“ Thất Gia, A Nguyệt kia rốt cuộc là làm sao?" Tôi hỏi Bạch Vô Thường
Hắn đưa một ngón tay lên môi, làm một cử chỉ im lặng: "Suỵt...!cô ấy được xếp vào hàng thám tử.....!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK