Quản lý vừa chảy vừa mắng: “Cái ông già chết tiệt, còn chế công trình ít chuyện sao! Mau cút về phòng mà nhảy cho tôi.."
Ông ta bỗng im bặt, người xung quanh nhanh chóng đi lại, tôi và anh tôi, Phong Ly Ngaann vẫn đứng ở chỗ cũ không cử động.
Chúng tôi đều nhìn thấy cánh tay đầy máu đó, chính là một cánh tay, trong khư không nắm lấy tóc của người đàn ông đó xách ông ta lên nhảy, sau đó buông tay ra để ông ta rơi xuống.
Mặc dù là tầng hai, nhưng người đàn ông này hình như cũng không sống được nữa rồi.
Phong Ly Ngân lạnh lùng nhìn quanh một vòng, công trình rộng lớn trong đêm tối đột nhiên âm u lạnh giá, hắn đột nhiên cười lạnh lùng: "... Xem ra, có người biết chúng ta đến, nên diễn trò ra oai cho chúng ta xem."
"Không phải chứ... xem thường tôi và Thanh Tiêu cũng rất bình thường, nhưng đến cậu mà nó cũng dám xem thường sao... là khiêu khích hay muốn tìm đến cái chết vậy?" anh tôi bĩu môi.
“Pháp trận phong tà mấy ngày trước vừa trải qua một thời gian nguy hiểm, khe hở không gian, rất nhiều thứ đã trốn ra ngoài, mặc dù cuối cùng đã phong ấn lại rồi, nhưng.." anh ấy nhíu mày: “Có lẽ bị người chờ đợi cơ hội lợi dụng, Ma Vương mặc đỏ và luyện hồn của thánh nữ tà giáo còn không biết trốn ở đâu, Quan Nhan Thần lại bị lột da... hừ, khiêu khích như vậy, đối phương muốn dò đoán xem còn bao nhiêu đối thủ nặng kí trong cái ngành này nữa."
Tôi có chút căng thẳng, nghe Phong Ly Ngân nói như vậy, dường như có một đối thủ không nhìn thấy đang ở trong bóng tôi đưa ra kế hoạch và làm ra mọi thứ.
Đám người ở xa đó rất hỗn loạn, người đàn ông nhảy xuống đó đầu đã bị đập mạnh vào đá, hai mắt long sòng sọc chết ngắt.
Ông chủ Chung suy sụp, vội vàng đến trước mặt chúng tôi: “Cô Thanh Tiêu à, mấy người thật sự có thể giải quyết không? Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ... dự án này của tôi tôi đã dùng toàn bộ tài sản của mình, nếu còn xảy ra chuyện gì nữa thực sự tiêu đời rồi! Coi như tôi cầu xin đi, nhất định phải giúp tôi chuyện này! Sau khi xong mọi chuyện tôi sẽ chia cho một nửa... không không không... chia nửa tài sản của mình cho cô!"
Tôi lắc đầu, cười đau khổ nói: “Ông chủ Chung, chú Chung, tôi chỉ có thể nói sẽ cố gắng hết sức, hi vọng ông sẽ hợp tác..."
"Hợp tác! Tôi nhất định sẽ hợp tác! Cô nói gì thì tôi đều sẽ nghe theo!" ông chủ Chung mồ hôi to như hạt đầu cứ chảy từ trán xuống, nhìn bộ dạng tiều tụy của ông ta, tôi không biết nói gì quay sang nhìn anh tôi.
“Nếu như ông phối hợp, việc đầu tiên chính là bình tĩnh lại, nghĩ xem ông đã đắc tội những ai, không tôn trọng thần linh nào hay không? Ông phải suy nghĩ cho kỹ ông trước đây đã làm những gì, chúng tôi phải tìm được nguyên nhân, cũng sẽ giúp ông giữ bí mật, ông suy nghĩ kỹ đi." Anh tôi thẳng thắng nói với ông ta nên phối hợp như thế nào.
Ông chủ Chung sững sờ, trên mặt có chút do dự, ông ta đã làm ăn lớn đến như vậy, bản thân nhất định không sạch sẽ, bị anh tôi nói như vậy, nên ông ta còn chút do dự.
"Không sao, ông cứ suy nghĩ từ từ, tối hôm nay chúng tôi về trước đây, ban ngày đến sẽ nhìn rõ mọi thứ hơn.”
Trên đường trở về, anh tôi vừa lái xe vừa thann thở: “Em rể à, tôi thấy chúng ta đã lún vào sâu quá rồi, người nào động kinh muốn lật đổ trật tự hiện có vậy?"
Có lẽ là hung thủ đã khiến cho thôn Hoàng Đạo trở thành vùng đất âm dương hỗn loạn, pháp trận phong tà đã sắp không chống giữ được nữa, hắn ta muốn nắm vững xem còn ai là đối thủ của mình nữa." Phong Ly Ngân một tay chống má, nhìn đèn đường ngoài cửa sổ lướt qua.
"Vậy tại sao lại chọn địa bàn của ông chủ Chung chứ?"
Phong Ly Ngân khẽ cười, lãnh đạm nói: “Người bây giờ, ai biết được hàng trăm, hàng nghìn năm trước, bản thân mình đã xảy ra những chuyện gì chứ? Miếng đất này của ông ta phong thủy rất xấu, có mấy tầng hoàng thổ ở dưới, không biết dưới đó có bao nhiêu xương cốt nữa chứ.”
Tôi nghe đến mức rụt cổ lại, miếng đất trước kia của Hầu Thiếu Văn cũng như vậy, ở dưới đào được một cỗ quan tài với căn phòng hành hình ngày xưa đó, trước kia xây nhà cũng không đào sâu như vậy, bây giờ nhà cao tầng đều phải xây sâu xuống như vậy, hơn nữa mấy tầng ở dưới là gara để xe, đào sâu quá, tất nhiên sẽ làm kinh động đến những thứ chôn sâu dưới đó.
Phong Ly Ngân nhìn thấy tôi run rẩy, giơ tay ra giữ lấy tôi, mười ngón nắm chặt vào nhau, tôi đỏ mặt chỉ đành cúi đầu xuống.
Anh tôi nhìn chúng tôi qua gương, khẽ hừm một tiếng: Học hỏi cũng nhanh đấy chứ...
Những lúc hắn cần, từ chối chỉ khiến hắn thêm thô bạo, còn kết quả thì cũng đều như vậy.
Hắn ngước đầu lên tiếp tục cướp lấy đôi môi của tôi - hắn rất mạnh mẽ, vẫn còn có chút chê bai tôi không biết hầu hạ, kinh nghiêm ít ỏi đáng thương này của tôi cũng tại vì hắn mới bắt đầu đã không hòa nhã như vậy, cái hôn đầu tiên đã làm tôi suýt chút nữa thì nghẹt thở, hắn mới khẽ buông ra để tôi lấy lại hơi.
"." Vẻ mặt của hắn có chút lạnh lùng, có thể thấy hắn có chút không vui.
Hoặc là đối với hắn, hắn đã rất thương xót cho tôi rồi, tôi còn không biết tốt xấu, không hiểu cách phối hợp.
"... Xin lỗi, tôi, tôi không giỏi về vấn đề này lắm." Tôi sợ hắn đột nhiên nóng giận, trước đây hắn không hề để ý tới tình trạng sức khỏe của tôi, cũng mặc kệ tôi có chuẩn bị tốt hay không, dù sao đi nữa người đau đớn cũng không phải là hắn.
Đối với đàn ông, cho dù khó cho vào, qua một lúc sẽ đỡ hơn thôi, nhưng đối với phụ nữ, mới bắt đầu đã đau thì sau đó sẽ rất khó cảm nhận được vui vẻ, hơn nữa trong lòng còn cảm thấy sợ hãi.
".Không biết có thể luyện tập, có một số thứ nó là bản năng rồi." Hắn hiếm khi kiên nhẫn như vậy, hắn trượt xuống người tôi, nằm bên cạnh, ôm chặt lấy tôi.
Chiếc giường nhỏ làm chúng tôi dính sát lấy nhau, còn đắp chăn nữa, không gian riêng tư như thế này có tiếp xúc da thịt, khiến người ta thấy rất mẫn cảm.
Hai lồng ngực dính sát lấy nhau, tôi có thể cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể hắn, thân mật, không quan tâm hai người có vướng mắc gì hay không, trong cơ thể anh có em, trong cơ thể em có anh.
Hai cơ thể truyền nhiệt độ cho nhau, dính sát lấy nhau thành một ngọn lửa, dùng sự vuốt vẻ và nụ hôn giải thích cái gì là trong đêm có hai người thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng khi có một mình thì đêm cứ dài dằng dặc.
"Phong... Ly Ngân...” Giọng nói của tôi hơi run rẩy.
".. Nếu như cô còn kêu sai, chúng ta sẽ làm thêm lần nữa.” Ánh mắt của hắn vẫn lạnh lẽo như vậy, giống như cảm giác khi nãy chỉ là ảo giác của tôi.
Tôi cười đau khổ: "...Chồng à, anh có thể, mỗi lần đừng có dày vò tôi như vậy nữa không? Ga giường bị ướt như vậy khi ngủ dậy sẽ rất khó chịu."
"Không thể." Hắn kéo tôi vào lòng, khẽ cười nói: “Đây là niềm vui.”
Bởi vì niềm vui của hắn, ngày hôm sau khi tôi xuống xe chân tay bủn rủn, tôi chỉ lo lắng cầm la bàn không chắc tay.
Công trường rộng lớn như vậy, đi đến nơi khi đó xảy ra pháp trận đã mất hơn mười, có ít sườn núi vẫn chưa được san bằng, đào được một nửa, nhìn vô cùng thê lương.
Âm sai Đại Bảo và lão Trần bị chúng tôi sai đi tìm đồ ở bãi rác công trường, anh tôi cắm ba nén hương đỏ âm vật của nhà họ Quan ở sườn núi, làn khói màu xanh của ba nén hương này cứ bay về phía ông chủ Chung.