Lâm Ngôn Hoan và anh tôi ít tiếp xúc với nhau, nhưng anh tôi có loại kỹ năng trời phú, đó là có thể cư xử như người quen với bất kỳ ai.
Nói thẳng ra là mặt anh dày đến trình độ nhất định rồi, ngay cả đối phương đều không cảm giác được.
Với lại anh tôi có tâm tư tinh tế, khéo léo, thường có thể dễ dàng nắm được điểm yếu của đối phương, tạo cho họ một loại ảo giác hận không thể gặp nhau sớm hơn.
Đúng, ảo giác.
Giang Khởi Vân đối với người anh rể này rất nể mặt.
Ngay cả Lâm Ngôn Hoan cũng nhìn anh tôi bằng cặp mắt xem trọng hơn chút, dù ông anh Mộ Vân Phàm của tôi dụ dỗ em gái hắn.
Về việc của Lâm Ngôn Thấm và anh tôi, tuy hắn vẫn duy trì thái độ của riêng mình, nhưng cũng không ngang ngược cản trở, mà còn có thể giải quyết việc chung cùng với anh tôi.
Lúc này, Lâm Ngôn Hoan đang nhìn một cái túi vải bố màu đen trong tay anh tôi, nhíu mày hỏi:” Đây là cái gì?”
” Không có gì, chỉ là một đống đồ phi pháp chiếm dụng đất quốc gia, chúng tôi đã tranh thủ thời gian mang chúng đi đốt để hưởng ứng di dời mộ trả lại rừng! Chỉ e để chậm trễ sẽ có biến!” Anh tôi nhíu mày đáp.
Lâm Ngôn Hoan đã đoán ra là cái gì____ Nói nhảm, đi nơi hoả táng còn khả năng là cái gì?
Anh ta chần chừ một chút rồi nói:” Đợi một chút, ta dặn dò xuống dưới.”
Phía sau của chiếc Limousine là ba hàng ghế sofa mặt đối mặt, tổng cộng có thể ngồi được sáu người.
Lúc này, Lâm Ngôn Hoan ngồi ở vị trí chủ, tôi và anh tôi ngồi sát nhau.
Tôi ngửi ngửi trêи thân thể anh tôi:” Làm sao mà trêи cơ thể anh có mùi máu? Anh đã bị thương à?!”
” Chỗ này ư? Trầy xước chút xíu mà thôi.” Anh tôi nhấc tay trái lên.
Trêи mu bàn tay trái anh ấy có một vết thương do bị dao găm cắt, không sâu, đã cầm máu rồi, có lẽ là lúc vật lộn với gã đàn ông kia bị cắt trúng.
Tôi đau lòng nâng tay trái anh lên:” Muốn đi bệnh viện hay không? Vết thương này không cần phải khâu sao? Lâm Ngôn Thấm mà nhìn thấy, chắc đau lòng đến chết mất.”
” Em nhìn không thấy thương? ” Anh tôi liếc tôi một cái, từ trong ba lô móc ra một túi cấp cứu quăng cho tôi, để tôi giúp anh ấy xử lí.
Chúng tôi ra ngoài làm việc, túi cấp cứu là đồ dùng thiết yếu.
Anh sợ tôi vác nặng quá nhiều, nên đặt trong ba lô của mình.
Tôi mở lọ nhỏ đựng bông gòn tẩm cồn ra, lau vết thương cho anh ấy.
Anh vừa cắn răng chịu đựng đau xót, vừa tranh thủ nói chuyện với Lâm Ngôn Hoan.
Lâm Ngôn Hoan nhíu mày nói:” Hiện tại đã hết giờ làm việc?”
Điện thoại bên kia huyên thuyên nói một câu, Lâm Ngôn Hoàn cau chặt mày:” Có khả năng làm một mình hay không? “
Không biết đầu dây bên kia giải thích ra sao, Lâm Ngôn Hoan đã nói: Ta cho ngươi thêm mười lăm phút suy nghĩ biện pháp.
Trong chớp mắt đó trong lòng tôi thầm “khinh bỉ” anh ta một chút, kẻ ở vị trí cao nha! Thật là khiến cho người ta ngưỡng mộ, ghen tuông, ghét bỏ! Một câu nói có thể khiến người khác hao tâm tổn trí!
Có điều vẫn tốt hơn tí so với Giang Khởi Vân vì anh ấy chỉ thường dùng ánh mắt khi hạ mệnh lệnh thôi!
Anh tôi nhíu mày nói:” Chuyện gì thế? Anh cũng không chắc làm được?”
Lâm Ngôn Hoan bật cười nói:” Thực sự có chút khó khăn…… Cái nơi hoả táng này là thuộc quyền quản lý kiểm soát của nhà nước, cần phải có giấy chứng nhận của bệnh viện và bên ngành công an.
Bỗng nhiên mang theo hài cốt không tên, chạy đến nơi hoả táng xin thiêu? Phỏng chừng sẽ bị báo cảnh sát nói là muốn hủy thi diệt tích.” (hủy toàn bộ không để lại dấu vết)
Đây……
Xác thực có loại tai hoạ ngầm này.
Việc lớn nhất của nhân gian chính là hai chữ sinh tử.
Nếu chúng tôi đột nhiên đem một đống xương cốt đi thiêu, lại không nói rõ ràng nguồn gốc, thậm chí ngay cả tên người chết cũng không thể kiểm tra, thì ai dám giúp chúng tôi thiêu chứ?
Hơn nữa, nơi hoả táng thuộc quyền quản lý kiểm soát của quốc gia, Lâm Ngôn Hoan cũng không thể thu mua được.
Đã mười phút trôi qua, điện thoại Lâm Ngôn Hoan lại vang lên, phía bên kia nói một tràng, anh ta gật gật đầu nói:” Được”.
Anh ta dặn dò tài xế trước mặt vài câu, rồi khởi động chiếc xe nhỏ.
Tôi vội hỏi:” Đi đâu?”
” Đế đô không có cách thực hiện việc này, chúng ta đi thành phố lân cận, đã sắp xếp được rồi.” Anh ta trả lời.
Tay anh tôi đã băng bó xong, anh thở phào một hơi, ngồi cũng không có thế để tựa vào ghế:” Đôi khi có tiền, có quyền thật sự vẫn rất được việc……”
Lâm Ngôn Hoan nghiêng người mở tủ lạnh trêи xe, lấy ra hai chai cà phê đá đưa qua, tiếp lời:” ……Anh hiểu thì tốt.”
” Này, anh đưa em gái tôi đồ uống lạnh làm gì! Em ấy không thể uống!” Anh tôi nhắc nhở.
Lâm Ngôn Hoan khó hiểu nhìn tôi:” Vì sao không thể uống? Bị cảm rồi à?”
“…… Vẫn đang cho con bυ", sao có thể uống đồ lạnh! Đứa bé ăn rồi sẽ bị tiêu chảy, ngay cả kiến thức thông thường này anh cũng không biết à?!” Anh tôi nói móc.
Lâm Ngôn Hoan hơi chau mày, nghiêm túc nói:” Tôi vẫn thật không biết, điều này cũng thuộc phạm vi kiến thức thông thường?”
Hic…… Có thể anh ta thật sự không biết.
Với lại đợi y có thể làm cha rồi, cũng chưa chắc biết.
Vì hoàn cảnh của Lâm gia, anh ta căn bản không cần phải hiểu những thứ này đi!
” Anh trái lại hiểu biết rất nhiều.” Y liếc anh tôi một cái.
” Hừ, trẻ con nhà nghèo đã sớm quản lý việc nhà.” Anh tôi bình chân như vại cạy mở chai cà phê uống một ngụm.
Lộ trình xe chạy khoảng hai tiếng.
Khi chúng tôi đến nơi, cô của Lâm Ngôn Hoan lại có thể đến trước một bước so với chúng tôi.
Là bà ấy ngồi trực thăng tới, Lâm gia có đường bay tầm thấp được phê duyệt đặc biệt.
Bà ấy vừa nhìn thấy chúng tôi thì chạy nhanh đến, khẽ hỏi:” Giải quyết rồi?”
” Giải quyết rồi, một cái cũng không lưu lại…… Hôm khác tôi lại xua đuổi tà ma cho bà, loại trừ hết những âm hối chi khí (âm khí u ám).” Anh tôi uể oải nói.
Lâm cô cô đang nhìn anh tôi, có chút khó tin:” Mộ Vân Phàm, cậu có thể đừng trêu chọc ta chứ? Ta đã lặng lẽ mời bao nhiêu đại sư đến xem, đều nói không có cách nào nhúng tay vào, hai người trẻ như vậy____?”
Anh tôi cười khẩy hai tiếng:” Thế bà lại mời “đại sư” mà bà cho phép, đi xác nhận chút đi chứ.
Tuổi tác chúng tôi còn trẻ, ban đầu không có dự định tiếp tay làm việc xấu, có thể làm việc miễn phí cho bà là nể ân tình, thích tin hay không tùy bà.”
Lâm cô cô đã hơi sững sờ, giọng nói mềm mại đi đôi chút:” Ta sẽ không để các người phí công vô ích, cậu ra giá đi! Ta biết pháp sư làm việc đều có nguy hiểm, cậu khai bao nhiêu ta đều nhận lời.”
Anh tôi nhếch môi:” Thôi đi! Tôi nào không biết ngượng mà muốn tiền của Ngài, không lấy được thì quên đi thôi, nếu không lại gánh thêm tội danh tham của……ha ha.”
Anh ấy cười nhạt nhẽo hai tiếng, rõ ràng không định để Lâm cô cô đứng ở bên có lý.
Nếu mà chúng tôi thu khoản tiền này rồi, thì Lâm cô cô sẽ tâm an lý đắc (thanh thản, yên tâm thoải mái) nói:” Là ta mời các người, đã chi một cái giá lớn.”
Anh tôi không muốn tiền, lại chỉ cần đối phương nợ.
Cái kiểu một công đôi việc này: phàm có thể khiến Lâm cô cô đuối lý, không dám nói chúng tôi không tốt nữa, cũng có thể cho cái bọn rắn độc trong vòng này thức tỉnh____ Mối quan hệ của chúng tôi với Lâm gia rất vững chắc, chúng tôi cũng rất có bản lĩnh, mẹ nó ít tới động chạm chúng tôi.
Hừ, anh ấy chính là kẻ gian thương nhỏ.
Lâm cô cô nhếch môi, hơi bất đắc dĩ đối với thái độ cứng đầu này của anh.
Anh tôi và Lâm Ngôn Hoan đi làm chính sự.
Tôi và Lâm cô cô đứng cùng nhau dưới sự bảo vệ của vài tên vệ sĩ.
” Mộ tiểu thư, tôi nghe Ngôn Thấm nói, tuổi cô còn nhỏ nhỉ! Cô có năng lực như vậy thực khiến tôi kinh ngạc.”
“…… Quá khen!” Tôi trả lời nhạt thếch
” Chà…… không cần căng thẳng như vậy! Các người đã không cần ta đền đáp, vậy ta chỉ có thể vì các người cung cấp viện trợ rồi.”
Nụ cười của bà ta, có thâm ý khác.
——————————.
Danh Sách Chương: