Mục lục
Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Dịch: Vi Vu
” Dù sao đó cũng là thanh mai trúc mã của anh hả?” Tôi cười hỏi:” anh định cầu xin cho cô ta sao?”
Lâm Ngôn Hoan nhíu mày, suy tư nhìn tôi nói: “Tiểu Kiều, cô tức giận sao?”
Vô nghĩa
Tôi bị tạt xăng, nếu có một tia lửa bắn lên, tôi sẽ không cần phải tu cái gì cả, trực tiếp nhảy xuống giếng luân hồi là xong rồi.
“Lần này tôi bị tạt xăng, Cũng may lúc đó có Giang Khởi Vân ở bên cạnh, nên tôi không gặp nguy hiểm gì, nếu còn lần sau thì sao?” Tôi nhíu mày lắc đầu, nói: “Lâm Ngôn Hoan, nếu cô ta là người bình thường, có lẽ tôi sẽ thương xót một chút..


“Nhưng cô ta không đáng được thương xót … Cô ta quá điên cuồng, hãy chờ xem, cô ta nhất định sẽ làm ra lớn chuyện, đến lúc đó, những cấp cao thần bí cũng không giữ được cô ta!”
Lâm Ngôn Hoan nhíu mày thật sâu: “… Tôi nghe đến chuyện này cũng rất kinh ngạc, tại sao cô ta lại ghét cô như vậy? Nhất định phải giết chết cô?”
Tôi bĩu môi, có lẽ cô ấy gét tôi vì tôi đã hủy hoại bộ xương của cô ấy, cũng có lẽ là do mối quan hệ của tôi với Giang Khởi Vân khiến cô ấy thêm ghen tị, cộng thêm với việc Lâm Ngôn Hoan nhìn tôi với con mắt ấm áp dịu dàng nên cô ấy càng phát hoả nhiều hơn.
Cô ấy sinh ra thật đáng thương, cuộc sống nhiều chông gai, sống điên cuồng mà chết thê thảm, người như vậy, còn phải cố kỵ cái gì sao?
Cô ấy hận tôi vì có thể đứng bên cạnh Giang Khởi Vân, còn được anh ấy che chở, giúp sức để tu đạo.
Mấy trăm năm tồn tại, cô ấy không thể đạt được mục tiêu, còn tôi thì nhẹ nhàng cũng có thể đạt được.
Muốn làm cái này diệt vong, trước tiên phải làm cái này điên cuồng.

” Chuyện của Thiệu Gia ….

Có lẽ là do đạo hoả tác …” Tôi nhìn qua cửa sổ xe, nhìn toà nhà ba bốn tầng, ở giữ là Thiệu Gia, nếu mẹ của Thiệu Nhất Hàng được cứu sớm, có lẽ còn có hy vọng
Anh tôi đưa cho Thiệu Nhất Hàng một phù chú trừ tà, dặn dò hắn dán ở một số chỗ, rồi chúng tôi về nhà, còn cái hộp dầu người kia được anh tôi dùng phù chú khoá lại ở trong cái rương, nói không chừng về sau lại là bằng chứng phạm tội.
Về đêm, con ngõ nhỏ bên ngoài cửa có tiếng thì thầm truyền đến, ngôi nhà hiện giờ của tôi vốn rất yên tĩnh.
Nãi nãi muốn đi ngủ trước, để ban đêm có thể thuận tiện chăm sóc hai tiểu bảo bảo.
Tôi ôm Vu Quy và U Nam vào trong phòng, anh tôi chơi đùa với chúng một lát, nhìn thấy Giang Khởi Vân đi đến, liền về phòng của mình chơi game.
Giang Khởi Vân chống tay nằm nghiêng trêи giường, Vu Quy và U Nam nằm ở trước mặt anh ấy giống như hai con cừu non đang chờ cho ăn, cố gắng ngước đầu lên nhìn
Hai tiểu bảo bảo này thật giống anh ấy, rất giống mới đúng.
Mặt như ngọc, mắt như sao, lông mày như núi, đôi môi nhỏ xinh
Đôi mắt của U Nam … Tôi không muốn nói gì cả, căn bản đã giống nhau như đúc rồi.
Lúc đầu tôi tưởng sẽ có chút khác biệt, nhưng gần đây nhìn thấy đồng tử của U Nam càng ngày càng rõ ràng, theo thời gian cũng sẽ giống như cha hắn, có màu vàng sẫm, giống như dung nham trong vực thẳm, câu hồn nhϊế͙p͙ phách.
Vu Quy nhỏ hơn U Nam một chút, nhưng tâm hồn và vẻ đáng yêu của cô gái này khiến trái tim mọi người tan chảy.
Anh tôi vừa nhìn thấy Vu Quy chẹp miệng, ngay lập tức biến thành kẻ nhu nhược, tâm can bảo bối, ngoan ngoãn dỗ dành nó, da gà của tôi trong phút chốc đều rơi đầy xuống đất, thật khó tưởng tượng, sau này anh tôi có con sẽ biến thành cái dạng gì.
Nhưng Giang Khởi Vân và anh tôi lại khác nhau hoàn toàn, cách anh ấy hoà hợp với đứa trẻ, quả thật làm tôi choáng váng.
Pha sữa, thay tã, loại chuyện này quả thực không nên trông cậy vào Đế Quân đại nhân, nhưng trông chừng hai đứa trẻ không để rơi xuống đất, việc này hẳn là sẽ làm được?
Tôi nhìn vào màn hình máy tính xem tư liệu, còn anh ấy thì ngược lại.
Thấy một trong hai đứa sắp lật, anh ấy giơ ngón tay ra đẩy, đẩy ngược đứa bé như con rùa, rồi lại dùng tay, chân lật lại.
Trở mình rồi lại bị anh ấy đẩy ngã, làm không biết mệt
” Anh thật nhàm chán ….” Tôi thật hết chỗ để nói
Giang Khởi Vân nhíu mày nói:” nhàm chán? Đây không phải là đang vui đùa với bọn chúng sao?”
” Đây không phải là vui đùa với trẻ con!”
” Vậy thì làm thế nào?” Anh ấy liếc nhìn tôi.
” Nên làm……”
Trong đầu tôi, xuất hiện bộ dáng của anh tôi…..
” Tâm can bảo bối của ta, đến cữu cữu ta thơm cái nào, moazzzz ……! Ngoan nào ngoan nào, cữu cữu yêu ngươi nhất, mỗi ngày đều yêu một trăm lần …”
Sau đó, anh tôi lại giơ đứa trẻ lên cao, rồi dùng đỉnh đầu xoa xoa bụng đứa nhỏ, khiến nó bật cười

Bạch Vô Thường cho dù có vô dụng thế nào, thì khi chơi đùa với đứa nhỏ, hắn cũng sẽ móc đồ kiếm cơm từ trong tay áo ra đưa cho U Nam chơi cùng
Đây hẳn là người cha tốt, một đầu ngón tay cũng có thể chơi trong hai giờ, còn đặc biệt yên tĩnh.
Nhưng mà Vu Quy và U Nam thật quấn lấy anh ấy, lúc anh ấy nhìn chằm chằm vào hai tiểu bảo bảo, ánh mắt của hai đứa chúng nó dường như luôn hướng về anh ấy, giống như biết anh ấy và bản thân mình có quan hệ phi thường vậy.
Vu Quy bị anh ấy đẩy nhiều lần như vậy, tiểu tiên tử thanh tú ôn nhu sao có thể chịu nổi nỗi ủy khuất này, miệng kéo xuống, hai mắt đỏ bừng, chuẩn bị khóc
” Đừng để Vu Quy khóc, anh trai em nghe thấy nó khóc, sẽ không đánh game nữa, mà chạy vọt vào đó ….” Tôi mau chóng nhắc nhở Giang Khởi Vân.
Giang Khởi Vân cười nhẹ, gập ngón tay lên, vẽ vẽ lên khuôn mặt nhỏ
“… Vật nhỏ, không được học mẹ ngươi, thích khóc.”
Tôi cầm con chuột trong tay dừng lại một chút, liếc nhìn Giang Khởi Vân, một tay anh ấy xoa xoa mái tóc tai xoã xuống ngực, bị hai tiểu bảo bảo nắm lấy, anh ấy nhàn nhạt cười, ánh mắt dịu dàng, mang theo một tia trìu mến khó nhận ra …..
Không nói thêm, không thân mật.
Lúc hai đứa ngỏ được sinh ra, anh ấy đã cho một chút thông minh sắc sảo, cho chút tu vi lĩnh ngộ, đó cũng là thể hiện sự sủng ái của anh ấy rồi.
Tôn thần tiên gia … hừ …
Quả thật là kiểm tra IQ của tôi.
Yêu một Tôn thần của Minh Giới, phụ trách luân hồi sinh diệt, cũng chính là cam tâm tình nguyện tìm ngược, cũng là cam tâm tình nguyện dâng hiến toàn bộ linh hồn của mình.
Cửa phòng đột ngột vang lên, tôi cả kinh, hoàn hồn.
Anh tôi mở cửa nhảy vào.

Anh biết chúng tôi chưa ngủ nên sẽ không có trường hợp gì xấu hổ cả.
” Sao vậy anh?”
” … Thiệu Nhất Hàng vừa gọi cho anh cầu cứu, nhà hắn đã xảy ra chuyện, anh không bật loa ngoài, miễn doạ đến hai tiểu tổ tông, em nghe đi …..


Em đưa điện thoại cho anh, anh gọi cho Lâm Ngôn Thấm.” Anh tôi nhíu mày nói.
Điện thoại của anh tôi vẫn đang chờ cuộc gọi, tôi cầm điện thoại lên nghe, xa xa có thứ gì đó bị đập vỡ, còn có tiếng kêu la thảm thiết, hơn nữa còn không phải là kêu lên một lần.
“Anh, đây là Thiệu Nhất Hàng——”
Anh tôi sắc mặt ngưng trọng, gọi điện cho Lâm Ngôn Thấm, quay lại làm một cử chỉ im lặng với tôi.
Anh bảo Lâm Ngôn Thấm đón chúng tôi ở cửa, sau đó cúp điện thoại, nhìn tôi nói:” anh nghĩ đây là chuyện lớn….”
Tôi nghe trong điện thoại có thanh âm kỳ quái lại sợ hãi, gật đầu nói: ” vừa lúc, chúng ta cũng nên đến, hôm nay em đã nói với Lâm Ngôn Hoan, chuyện của Thiệu Gia là đạo hoả tác, chúng ta đi thôi, chuyện này sớm muộn gì cũng sảy ra!”
“Đi thôi.” Anh tôi nhìn tôi nói
Tôi đứng dậy lấy đồ, anh tôi ôm hai tiểu bảo bảo đến phòng của nãi nãi.
Anh không nhịn được mà nói:” em rể, con ngươi nắm tóc ngươi để cắn, mà ngươi cũng để yên sao, nếu nó cắn nuốt, yết hầu bị ngứa rồi nôn mửa thì phải làm sao? Ngươi cho rằng con của Thần Chỉ được sinh ra là sẽ không bị làm sao hả? Hừ hừ, con của trời thì cũng phải từ từ lớn lên ….”
Phun ….

Cữu cữu thật là uy nghiêm hiển hách.
Dịch: Vi Vu
——————————.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK