Một người từ bên ngoài đi vào bên trong cung kính.
“Thưa thủ lĩnh, ngài gọi thuộc hạ đến đây có gì căn dặn.”
“Ở khu rừng đối diện có nhiều rắn quá, dọn sạch chúng đi. Nhớ, một quả trứng hay hậu vệ cũng không được phép bỏ sót.”
Hắn ta ngạc nhiên khi nghe điều này nhưng lệnh của người đứng đầu không thể không làm theo. Chỉ trách con rắn nào lại vô duyên vô cớ chọc giận đến thủ lĩnh làm liên lụy đến cả dòng họ.
Xem như loài này sống không biết điều, lúc chết đi cũng đừng trách ai.
Bon Mars trở lại phòng thì trời đã khuya. Vì phải giải quyết một số giấy tờ quan trọng nên anh không thể trở về sớm với cô được.
Nhìn Candy Thi ngủ ngon trên giường, anh không dám làm kinh động đến cô. Nhẹ nhàng vén chăn lên, Bon Mars di chuyển đến bên cạnh cô, dang tay ra ôm lấy cô. Cảm nhận được hơi ấm của vợ, Bon Mars mới yên tâm nhắm mắt ngủ.
….
“Đáng ghét, tại sao lại không mở được nhỉ?”
Mới sáng sớm Song Jun đã chạy đến phòng của Bon Mars và Candy Thi. Chị ta muốn dùng chìa khóa hôm qua để vào trong phòng của bọn họ. Nhưng dù cho bản thân có đút chìa khóa bao nhiêu lần cũng không thể mở được. Song Jun khó hiểu gãi đầu.
“Chẳng lẻ thằng em trai của mình biết mình lại đến nên nó đã đổi ổ khóa rồi.”
“Nói đúng lắm bà chị.”
Bon Mars đột ngột xuất hiện ở phía sau làm Song Jun giật mình.
“Em..em xuất hiện từ khi nào?”
“Từ lúc chị đút chìa khóa đó vào bên trong.”
Anh điềm đạm nói.
Bởi vì hiểu rõ tính của chị gái sẽ không từ bỏ việc chạy vào phòng của người khác vào buổi sáng nên tối qua anh đã chủ động thay ổ khóa mới. Còn đặc biệt thức dậy sớm để bắt kẻ gian.
“Hôm kia là em sơ suất nghĩ chị đã bỏ thói quen này nên chị mới đắc ý. Còn hôm nay thì không nhá. Chị đừng hòng vào phòng của bọn em.”
“Em được lắm Bon Mars.”
Song Jun không phục, chị ta đập cửa muốn đánh thức Candy Thi bên trong dậy.
“Candy…ưm ưm…”
“Để cô ấy ngủ, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Bon Mars bịt miệng chị ta lại lôi ra ngoài.
…..
“Nói đi, mới sáng đến tìm người có chuyện gì.”
Bon Mars thư thả uống trà.
“Ờ thì…sáng sớm thức dậy bên cạnh chẳng có ai nên chị muốn tìm người để nói chuyện thôi. Không được sao. Đồ ích kỷ!”
Song Jun bĩu môi với anh.
“Thấy cô đơn thì tìm cho mình một người để bầu bạn. Hay là chị không đủ khả năng cuốn hút nên mới không tìm được ai.”
Bon Mars cố ý mấy lời khiêu khích Song Jun khiến chị ta tức giận. Nhưng chị ta cũng không vừa gì mà đáp trả lại Bon Mars một cách đanh đá.
“Hừm! Ai nói không có, Candy chính là đối tượng mà chị tìm kiếm và em ấy cũng như vậy. Bọn chị là tâm đầu ý hợp đó, nếu như em không xuất hiện và cướp em ấy đi mất.”
Đụng đến Candy Thi thì tâm trí của anh không thể bình tĩnh được. Bon Mars trực tiếp đánh dấu chủ quyền với chị gái.
“Nói rồi đấy, cô ấy là của em chị không được đụng đến.”
“Chị vẫn đụng đó thì sao, lè..”
“Mới sáng đã nghe thấy tiếng của hai người rồi. Có chuyện gì vui à.”
Candy Thi đột nhiên xuất hiện từ phía sau.
Thấy cô đang đi đến chỗ mình, Bon Mars vội di chuyển sang một bên nhường chỗ cho cô ngồi.
“Không có gì quan trọng. Anh chỉ nhắc nhỡ chị ta rảnh rỗi thì đi tìm bạn cho mình đừng để lúc già rồi vẫn cô độc. Mà sói bình thường đã cô độc rồi, trở thành người sói vẫn không có được bạn tình thì kỳ lắm.”
Bon Mars cố tình nói xuyên nói xỏ Song Jun.
“Được em trai quan tâm chị mừng sắp khóc rồi.”
Chị ta vừa nói vừa lườm anh, giọng đầy chua chát.
Nếu không phải có Candy Thi ở đây Song Jun đã muốn xử cái thằng em trai xấu tính này. Vẫn may là số nó còn đỏ.
“Em thấy Bon nói đúng ha. Chị Song Jun cũng đến lúc tìm cho mình một đối tượng rồi. Em mong sẽ được nhìn thấy chị hạnh phúc.”
Candy Thi nói với chị ta bằng giọng điệu chân thành của mình.
“Candy em cũng hùa theo chồng mình à. Bỏ đi, không nói chuyện với hai người nữa, chị đi trước đây.”
Song Jun bí xị mặt bỏ đi.
“Ơ, chị ấy bị làm sao vậy?”
Cô khó hiểu, không biết bản thân đã nói điều gì khiến Song Jun không vui.
“Kệ chị ta đi, mới sáng tâm trạng thất thường thôi.”
“Chị ấy thất thường thế thì không thể đi làm việc được rồi. Vậy thì hôm nay anh sẽ thay cho cả phần của chị ấy.”
Candy Thi quay đầu lại thông báo với anh.
“Cái gì? Anh phải làm nữa sao.”
“Ừm. Không chăm sóc nó thì lấy gì mà ăn. Vậy nha.”
Nói xong, cô không thèm quan tâm đến cảm nhận của Bon Mars mà bỏ đi.
“Ơ này, sao em có thể để anh một mình làm được chứ? Vợ!”
Bon Mars bất lực chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của cô.
….
“Thủ lĩnh, người gọi ta và con trai đến đây có việc gì không?”
Blow cung kính nói.