• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bon Mars à, để vợ em đi đi đừng làm loạn nữa.”

Song Jun kéo Bon Mars ra khỏi váy Candy Thi nhưng dù bao nhiêu lực cũng không thể kéo ra được.

Loài sói một khi đã kiên quyết thì dù có dùng bao nhiêu cách cũng không thể lung lay được.

Bon Mars hầm hừ với chị gái xong ngẩng đầu lên nhìn Candy Thi với đôi mắt ngấn lệ. Trước sự yếu đuối của anh, cô tâm trí cô trở nên bối rối. Có lẽ việc cho anh đi theo bên mình cũng không hẳn là một ý tưởng tồi.

Sau một lúc suy nghĩ, cô thở mạnh như trút bỏ mọi gánh nặng trong lòng. Nhìn Bon Mars nở nụ cười hạnh phúc.

Hai người bọn cô đã là vợ chồng với nhau, dù có chuyện gì đi chăng nữa cô cũng không thể để anh ở lại một mình được. Làm như vậy chẳng khác nào tạo ra một khoảng cách giữa hai người. Nếu như kiếp này sống đã là của nhau, vậy thì con đường này nhất định phải đi cùng nhau.

Candy Thi giơ tay lên xoa đầu Bon Mars.

“Đừng quậy nữa. Mọi người đang chờ chúng ta đến.”

Bon Mars vừa nghe liền hiểu ý của Candy Thi. Anh vui mừng nhảy cẫng lên, chạy quấn qua quấn quýt quanh cô.

Trái với sự vui mừng của Bon Mars, Song Jun lại thấy lo lắng. Vừa rồi Candy Thi đã nói ở đó rất nguy hiểm, nếu Bon Mars có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao. Chị ta không muốn điều đó xảy ra.

“Candy em định để Bon đi cùng thật sao? Nhưng nơi đó…”

“Có lẽ vừa rồi em không suy nghĩ thấu đáo nhưng có điều em là thầy thuốc. Đương nhiên em sẽ biết cách để phòng ngừa bản thân trước khi xảy ra chuyện. Chị yên tâm ở nhà giúp em xử lý các giấy tờ công việc, đợi bọn em trở về.”

Candy Thi cùng Bon Mars rời khỏi cung điện.

Lúc này, Wind đứng đó chứng kiến hết mọi chuyện. Anh ta nhận ra một điều rằng những gì anh ta đã từng nghe đều là giả. Tình cảm của phu nhân và thủ lĩnh không phải không tốt mà quá tốt đến mức không nhìn thấy kẻ hở để cho kẻ thứ ba chen chân vào.

Thì ra, bây lâu nay chỉ có một mình anh ta vẫn luôn nghĩ rằng mọi thứ tội tệ với phu nhân. Vẫn luôn tìm mọi cách để phu nhân trốn khỏi đây. Những việc làm đó thật là vô nghĩa.

Nhìn phu nhân mỉm cười hạnh phúc bên cạnh người mình yêu, trái tim Wind cũng xoa dịu đi phần nào. Nếu như mọi thứ chỉ là hiểu lầm vậy thì từ bây giờ không cần làm gì thêm nữa. Cứ tiếp tục sống cuộc sống của mình.

Wind nở một nụ cười hạnh phúc mà trước giờ chưa từng có.

“Phu nhân xin người hãy thật hạnh phúc nhé.”

Song Jun đứng bên cạnh bị nụ cười rực rỡ của Wind cuốn hút. Cảm giác trong lòng có chút loạn nhịp. Thứ cảm xúc này đúng là kì lạ. Chị ta thầm mỉm cười trong lòng.

……

Thế giới loài người.

Sau khi từ biệt chị gái Bon Mars, cả hai dùng xe ngựa để đến thế giới loài người. Vừa mới đặt chân xuống Candy Thi đã cảm nhận được không khí u ám của thôn làng. Chẳng rõ đã có chuyện gì xảy ra với họ nhưng tiếng khóc than não nề cùng với khăn trắng ở khắp đường đi.

“Mẹ ơi!”

“Ông nó sao ra đi sớm thế.”

“Bà ơi đừng ngủ nữa!”



Candy Thi bị tiếng khóc của bọn họ làm bản thân trở nên yếu lòng. Cô muốn đi đến an ủi đứa bé gái đang ngồi khóc trên nền đất lạnh lẽo. Đột nhiên một bàn tay nắm cô lại.

“Đừng đến gần họ.”

Giọng nói quen thuộc ở phía sau thốt ra, cô vừa nghe đã nhận ra. Cô vui mừng quay lại.

“Anh Wing!”

Candy Thi không kìm được sự vui sướng mà nhào tới ôm cậu ta.

Wing chính là học trò của cha cô, là một người anh trong nghề mà cô vẫn luôn kính trọng. Khả năng bào chế thuốc và điệu trị cho người bệnh của cậu rất giỏi. Wing cũng rất hiền lành và thân thiện với mọi người. Chính vì cái tính đó của cậu mà cô rất thích. Vì gia đình chỉ có mỗi một mình cô nên từ lâu cô xem Wing như anh trai của mình mà yêu thương.

Lần này trở về nhà, cô không nghĩ người đầu tiên mình gặp lại chính là Wing. Cậu không thể nào biết được cô sung sướng, vui mừng thế nào đâu.

“Gừ…”

Nhưng có vẻ sự vui mừng của cô lại trái ngược với tâm trạng của Bon Mars. Anh hậm hực ngậm lấy váy cô kéo ra. Dù biết đó là người quen của Candy Thi nhưng anh chẳng mấy thiện cảm.

Chuyện này phải nhắc đến khi anh còn trẻ, mỗi lần anh đến tìm cô trong hình dạng sói đều bị Wing lấy cây đuổi đi. Cậu ta còn nghiêm cấm cô không được tiếp xúc với sói vì nó sẽ làm hại đến cô. Lần khác, Wind còn dẫn theo cả dân làng để đuổi bắt anh. Cũng may Candy Thi đã kịp thời ngăn lại, nếu không lúc đó anh đã bị bắt. Từ đó về sau anh đã thề rằng anh và Wing không bao giờ đội trời chung với nhau.

Bon Mars kéo mạnh váy cô, muốn tách hai người ra khỏi nhau.

“Sói?! Em dẫn cả sói đến đây?”

Wing đưa mắt nhìn Bon Mars vẻ mặt không vui.

Trên đời này, nếu phải chọn thứ cậu ghét nhất có thể nói là sói. Bởi vì loài sói đã cướp mất đi đứa em cậu yêu quý nhất.

Candy Thi gượng cười giải thích.

“Đây là thú cưng mà Bon Mars đã tặng em. Tuy nhìn nó hung dữ vậy thôi nhưng rất dễ thương. Nó luôn đi theo em để bảo vệ em khỏi nguy hiểm.”

“Hừm! Nhưng em biết rõ anh không thích sói mà. Bỏ quất nó ở đây đi, chúng ta về thôi.”

Wing hững hờ khoác tay lên vai Candy Thi dẫn cô rời đi.

Nhưng làm sao Candy Thi có thể bỏ Bon Mars ở lại đây một mình được. Cô giơ tay ra phía sau vẫy tay ra hiệu cho Bon Mars đi cùng.

“Gừ…”

Bon Mars lẳng lặng đi theo mặc dù anh không thích thái độ và con người của Wing. Đợi sau khi anh lấy được cơ thể người xem Wing còn hống hách dược bao lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK