Blow cung kính nói.
“Thì chuyện lần trước ông nói đó, ta đã thực hiện rồi. Giờ cần một người có kinh nghiệm và chuyên nghiệp để làm việc thôi. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại ta không thấy ai ngoài ông và con trai của mình có thể làm tốt việc này. Cho nên ông giúp ta cai quản mọi thứ ở đây nhé.”
Bon Mars chỉ tay về phía khu đất trồng trọt cho Blow thấy. Sở dĩ anh chọn cha con bọn là muốn trả thù tên Wind về chuyện lần trước anh ta đến tìm cô. Dám đụng đến vợ anh thì Wind chỉ có một con đường thôi. Mà con đường này như thế nào sẽ do anh toàn quyền quyết định.
“Ta đã hiểu ý của ngài rồi thưa thủ lĩnh.”
Từ lúc bị gọi đến đây, Blow cũng định sẵn sẽ không có chuyện tốt đẹp gì. Nhưng không ngờ thủ lĩnh lại muốn ông và con trai cai quản khu đất này. Nửa đời chỉ cầm kiếm săn mồi, mấy việc làm nông giống loài người ông chưa từng thấy qua nói chi là làm. Kỳ này là toang thật rồi.
“Vậy ta về trước đây. Nhưng trước khi đi ta muốn nhắc nhỡ ông, mấy thứ này vất vả lắm mới trồng được. Nếu như ông không quản tốt thì biết hậu quả như nào rồi đấy.”
Bon Mars không quên gửi đến Blow một cái nhìn sắc bén cứ như muốn lấy mạng ông vậy. Khắp người ông ta liền run lên theo bản năng.
Đợi sau khi Bon Mars rời đi, Blow mới dám thở mạnh. Tim ông ta vẫn còn đập rất nhanh, nhìn sang Wind đứng thẫn thờ thì phàn nàn.
“Đấy, nhờ con mà ta bị liên lụy rồi. Lần này xem ra cái mạng già khó giữ."
“Vừa rồi cha không nhìn thấy sao.”
Wind vẫn nhìn chằm chằm về hướng đi của Bon Mars.
“Thấy cái gì?”
“Ánh mắt của thủ lĩnh nhìn chúng ta. Vừa nhìn thôi đã cảm giác như sắp đè bẹp, vậy phu nhân thì sẽ đáng sợ thế nào. Cha không thấy phu nhân thật đáng thương sao.”
Blow lắc đầu ngao ngán nói với con trai.
“Phu nhân là người của thủ lĩnh không liên quan đến chúng ta. Con đừng có nghĩ đến cô ta nữa, nếu còn muốn giữ cái mạng để sống.”
“Cha thật ích kỷ. Chính phu nhân là người đã cứu con khỏi cái chết. Mạng này của con là do cô ấy cứu về, nhìn thấy ân nhân của mình bị hành hạ con không chịu được.”
Wind không nói chuyện với Blow nữa, anh ta xoay người bỏ đi.
“Nè con đi rồi thì ai phụ ta đây. Wind!”
….
Rời khỏi khu đất sản xuất, Wind đã lén vào cung điện bằng cách trèo qua tường. Vì muốn gặp được phu nhân mà anh ta không ngại khó trèo lên trên bức tường cao để thông qua cửa sổ vào phòng cô. Cũng may, khi Wind trèo lên vô tình Candy Thi đang ở bên trong. Anh ta liền đập cửa để phát ra âm thanh.
Bộp bộp!
Candy Thi đang chuyên tâm đọc sách bị âm thanh bên ngoài phá rối. Cô khó chịu, gấp sách lại muốn đi xem ai đang làm ồn. Nhưng khi nhìn thấy Wind thông qua cửa sổ cô vô cùng ngạc nhiên, vội chạy đến mở cửa cho anh ta vào.
Cô lo lắng nói:“Wind, sao anh lại đến đây. Còn cả gan trèo lên tường nhà, anh không sợ bị người khác phát hiện sao.”
“Chỉ cần gặp được phu nhân thì tôi làm gì cũng đáng.”
“Anh…”
Tuy biết lời của Wind chẳng có ý gì nhưng vẫn khiến cô có chút ngượng ngùng. Candy Thi xoay người, cô vờ đi đến rót nước cho Wind để đỡ ngại.
“Chắc anh cũng khác nước rồi, tôi rót cho anh một ly.”
Nhưng Wind lại từ chối cô.
“Không cần đâu phu nhân, tôi đến đây để hỏi người một câu sau đó rời đi ngay.”
“Chuyện gì? Quan trọng lắm sao?”
“Đúng vậy. Tôi muốn biết nếu như cô không ở đây nữa thì nơi mà cô muốn đến nhất là đâu?”
Câu hỏi của Wind làm cô ngơ ngác. Đang yên đang lành lại hỏi cô chuyện này, nhất thời cô cũng không trả lời liền cho anh ta được.
Nhưng nếu như không còn ở đây nữa chắc có lẽ nơi cô muốn đến là nhà của mình. Trở về thế giới loài người, bởi vì đó mới là quê hương của cô.
Candy Thi chậm rãi nói:
“Lâu rồi tôi vẫn chưa trở về nhà. Giá như ai đó đưa tôi về nhà một lần thì tốt biết mấy.”
Cô chỉ vô thức nói ra suy nghĩ của mình nhưng lại không nghĩ rằng những điều mình nói ra lại khiến cho Wind có một suy nghĩ khác.
Anh ta tưởng rằng cô đang khao khát rời khỏi đây để trở về nhà. Niềm khao khát của một người bị giam cầm sự tự do. Wind hiểu lầm tâm tư của Candy Thi.
“Tôi biết rồi. Tối ngày mai tôi có thể hẹn gặp phu nhân ở trong rừng không?”
“Ngày mai sao…cũng được. Nhưng tôi có thể biết để làm gì không?”
“Bây giờ tôi chưa thể nói nhưng ngày mai phu nhân đến sẽ có đáp án. Vậy tôi đi trước đây.”
Chào tạm biệt Candy Thi, Wind thông qua đường cửa sổ để thoát ra bên ngoài.
Candy Thi đứng trong phòng lo lắng, cô đi đến cửa sổ nhìn xuống bên dưới. Thấy Wind an toàn rời đây cô mới nhẹ lòng.
“Lần sau gặp lại mình phải nhắc nhỡ anh ta không được làm mấy chuyện mạo hiểm này nữa.”