Candy Thi vừa đến nơi đã nhìn thấy Wind đứng sẵn ở đó đợi mình. Cô đi đến gần có chút ngạc nhiên với bộ trang phục trên người Wind đang mặc. Không hiểu sao ban đêm anh ta lại mặc trang phục chiến đấu để gặp cô. Trông nó thật rờm rà và không khỏi tò mò.
Cô tiến đến một bước, lịch sự hỏi:
“Wind bộ trang phục trên người anh là sao vậy?”
“Thứ này để bảo vệ cơ thể tôi, phu nhân không cần bận tâm đến chuyện nhỏ nhặt này.”
Wind chỉ nói qua loa không có ý nói cho cô biết. Anh ta lấy trong người ra một chiếc áo choàng đen đưa cho cô.
“Xin phu nhân hãy mặc nó. Trên đường di chuyển tránh để người khác phát hiện.”
Nhưng Candy Thi lại giơ tay từ chối. Cô còn chưa biết mục đích của Wind là gì thì sao có thể mặc nó.
“Wind tôi nghĩ anh và tôi cần nói chuyện rõ ràng trước đã. Tôi không thể cư nhiên mặc thứ này vào mà không biết rõ mục đích được.”
“Phu nhân biết được mục đích của nó người sẽ không dám làm đâu. Tốt nhất là không biết gì người mới được an toàn. Và tôi cũng không có ý định làm hại người đâu thưa phu nhân đáng kính của tôi.”
Bởi vì việc mà anh sắp làm đó chính là đưa cô rời khỏi vương quốc người sói. Nhưng một khi làm việc này thì hậu quả nhận lấy không hề nhỏ và chắc chắn có thể mất mạng. Chính vì vậy mà Wind không muốn cô biết điều này. Nếu như có chuyện gì xảy ra cứ để một mình anh ta gánh lấy, còn cô sẽ không bị liên lụy gì cả.
Wind nhìn cô đầy trắc ẩn.
“Dù là vậy tôi cũng không đi với anh đâu Wind, trừ khi anh nói sự thật cho tôi biết.”
Từ trông ánh mắt của Wind, cô có thể thấy được một điều đó chính là sự liều lĩnh và cố chấp. Dường như anh ta sắp làm chuyện gì đó khiến bản thân phải mạo hiểm có liên quan đến cô. Vì vậy cô không muốn nó xảy ra. Nếu như cô trở về thì có lẽ Wind sẽ dừng lại suy nghĩ của mình.
Candy Thi hạ quyết tâm, cô xoay người định rời đi nhưng Wind lại nắm lấy tay cô ngăn cản.
“Phu nhân người không thể quay về được.”
Khó khăn lắm anh ta mới chuẩn bị mọi thứ xong xuôi. Hôm nay còn không rời đi thì không biết bao giờ mới có cơ hội. Candy Thi là một cô gái loài người tốt bụng, Wind không muốn cuộc đời và tuổi thanh xuân của cô chôn vùi trong cung điện lạnh lẽo không có tình thương đó. Dù biết bản thân không có thể làm gì cao cả nhưng ít nhất đưa cô trở về thế giới loài người là việc anh ta có thể làm được.
Ánh mắt chân thành cùng sự chân thật của mình, Wind quỳ xuống cầu xin cô.
“Xin người hãy đi cùng tôi thưa phu nhân.”
“...!”
Candy Thi kinh ngạc đến ngây người khi Wind quỳ xuống trước mặt mình. Ánh mắt chân thành của anh ta khiến lòng cô giao động. Một chút yếu lòng, Candy Thi đã chấp nhận lời cầu xin đó của Wind.
“Anh đứng dậy đi, tôi sẽ mặc nó.”
Dù không biết Wind sẽ đưa cô đi đâu nhưng cô có thể tin chắc một điều rằng anh ta sẽ không làm hại đến mình.
Trong đêm tối, Wind nắm lấy tay Candy Thi chạy vào trong rừng sâu. Hai người đã chạy rất lâu, rất lâu, cô cũng không còn nhận ra con đường mình đang chạy. Nó rất xa lạ và chẳng có một hồi ức nào cả. Đến khi Wind đột ngột dừng lại thì phía trước chính là ranh giới giữa loài người và người sói.
“...”
Lúc này đây, Candy Thi mới nhớ đến câu hỏi của Wind khi anh ta đã cố trèo qua cửa sổ để gặp cô. Vì cô đã nói muốn trở về nhà nên anh ta mới đưa cô đến đây ư? Nếu thật là vậy thì Wind đúng là một kẻ ngốc thật thà.
Candy Thi nhìn Wind mỉm cười.
“Đây là mục đích của anh đó sao. Tôi thật sự bất ngờ vì điều này.”
“Tôi…”
Đột nhiên một ánh đèn từ phía xa chiếu thẳng vào mặt hai người trước khi Wind kịp nói suy nghĩ trong lòng mình. Ánh sáng chói mắt khiến cả hai không chịu được liền lấy tay che mắt lại.
Từ xa, tiếng bước chân đang tiến đến gần. Wind muốn đưa Candy Thi trốn khỏi đó nhưng đã quá muộn. Một đội quân đã bao lấy họ. Người từ trong bóng tối đi ra ánh sáng không ai khác chính là Bon Mars. Anh nhíu mày, hơi nghiêng đầu nhìn họ một cách đáng sợ.
“Hai người đang làm gì ở đây?”
Candy Thi giật mình nhận ra đó là tiếng của chồng mình, cô bỏ tay xuống quay lại nhìn.
“Bon Mars!!”
Nhưng vì cô mặc áo choàng đen của Wind đưa, khuôn mặt đã bị che khuất làm anh không nhận ra vợ mình. Bon Mars trực tiếp bước đến gần, giọng lạnh lẽo hỏi Wind:
“Ngươi có biết bây giờ là mấy giờ không Wind? Đến đây vào giờ này là có mục đích gì chăng?”
Bị hỏi nhưng Wind không hề tỏ ra lúng túng. Bởi vì trước đó anh ta đã chuẩn bị mọi thứ kể cả việc sẽ gặp được Bon Mars. Wind không ngần ngại trả lời một cách điềm đạm.
“Thưa thủ lĩnh, tôi có quen một người bạn là con người. Cô ấy đã đến đây để gặp tôi nên bây giờ tôi phải có trách nhiệm đưa cô ấy trở về nhà an toàn.”