Candy Thi từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã cảm nhận bàn tay ai đó ôm chặt lấy cơ thể mình. Không cần đoán cũng biết bàn tay to lớn đó là của Bon Mars. Cô nghiêng đầu qua nhìn anh, một ý nghĩ chơi khâm nảy ra trong đầu. Nhẹ nhàng giơ tay mình qua định bóp lấy mũi anh chồng, cô khẽ cười tủm tỉm không để phát ra tiếng động. Nhưng mà cô còn chưa kịp làm được gì thì bị một giọng nói phá hỏng.
“Em nhớ bóp bịt cả miệng của Bon nữa, để thằng em của chị không còn lỗ nào để thở.”
Giọng nói đó còn ai khác ngoài Song Jun.
Candy Thi quay đầu lại, cô hoảng hốt khi thấy Song Jun đang đứng trước mặt mình vừa ăn trái táo vừa cười tủm tỉm.
“Chị…chị…sao chị lại ở trong phòng em?”
Vừa nói cô vừa đánh thức Bon Mars dậy.
“Bon mau dậy đi.”
“Chị có chìa khóa cửa.”
Chị ta không ngần ngại khoe chiếc chìa khóa lên cho cô xem.
“Ưm…sao vậy vợ còn sớm mà ngủ thêm chút nữa đi.”
Lúc này anh vẫn chưa nhận ra sự có mặt của chị gái mình. Bon Mars kéo chăn lên muốn ngủ tiếp nhưng Candy Thi lại kéo chăn của anh đi mất.
“Bon, không dậy nữa thì có chuyện lớn đấy.”
“Đúng rồi đấy em trai, mau dậy chơi với chị nè.”
“!!! Song Jun!”
Cuối cùng Bon Mars cũng nhận ra điều bất ổn. Anh mở mắt ra, đập vào mắt anh chính là gương mặt của chị gái. Thái độ của anh giống với Candy Thi lúc nãy, vô cùng hoảng hốt.
“Chị vào đây bằng cách nào? Ai cho chị vào phòng em?”
“Em trai, em nói vậy là sao. Chị đến đây có phải tìm em đâu, chị đến tìm vợ em thôi.”
Đột nhiên đang nói với Bon Mars, Song Jun lại chuyển hướng sang nhìn cô, nụ cười đầy ẩn ý.
“Hôm nay cùng chị đi uống trà được không?”
“Em…”
“Không được, cô ấy bận đi với em rồi.”
Bon Mars ôm cô vào lòng bảo vệ. Ánh mắt hung dữ nhìn chị gái.
Muốn cướp người của anh đi hả? Chị ta còn lâu mới làm được điều đó.
Song Jun trừng mắt nhìn Bon Mars, thái độ không thích ra mặt vì sự ích kỷ của em trai. Chị ta liền dọa nạt.
“Bon, em đừng quên những lời mà cha đã nói trước khi nhắm mắt. Em không được cậy quyền mà đối xử tệ bạc với chị gái mình.”
“Hai chuyện này khác nhau, chị không được quơ chung một nắm như thế.”
“Chị mặc kệ em, em phải giao vợ em cho chị.”
“Không được.”
“Phải được.”
“...”
Candy Thi đứng giữa hai người, tự nhiên lúc đó cô cảm thấy bản thân giống như món hàng của hai chị em người sói này. Mặc cho họ ra sức tranh giành. Nhưng mà cái gì cũng có giới hạn của nó và cô cũng không ngoại lệ.
“Hai người có để người khác được yên ổn không!!!”
.......
Kết thúc một buổi sáng tệ hại, cả ba cùng nhau đến một khu đất trống đang được dọn dẹp lại. Ở đây chuẩn bị sử dụng làm nơi sản xuất lương thực cho người sói. Và Candy Thi sẽ là người hướng dẫn cho bọn họ.
Ngồi trong xe ngựa, Bon Mars thì thầm bên tai cô:
“Vợ à, em vất vả rồi.”
Cứ tưởng nói lời ngọt ngào sẽ được cô đáp lại bằng một nụ hôn hay vẻ mặt hạnh phúc. Nhưng không, Candy Thi quay đầu qua nhìn anh lườm một cái, giọng điệu bực tức.
“Nếu thấy em vất vả thì ngay từ đầu đã không lôi tên em vào dự tính của anh. Người chồng giả tạo chính là anh đó.”
“Ha ha ha…cái đó anh cũng không cố ý mà.”
Bon Mars bị vạch trần sự thật thì cười ngượng ngùng nhớ lại buổi tối hôm qua.
“Cái gì? Anh muốn em dạy cho người sói cách sản xuất lương thực giống con người ư?”
Khi nghe Bon Mars nói về điều này cô đã rất ngạc nhiên. Cô trừng mắt nhìn anh với một thái độ khó ở.
“Bon, anh biết rõ là em bận bào chế thuốc mà còn rảnh rỗi kiếm thêm công việc cho em. Anh muốn gì đây?”
Bon Mars bối rối không biết giải thích làm sao liền lôi Blow vào cuộc để gánh tội thay mình.
“Là do Blow đã ép anh vào đường cùng. Không phải ông ta đến nhắc anh chuyện này thì anh đã không lôi em vào. Tất cả là lỗi của ông ta. Đúng vậy.”
“Đúng cái đầu của anh! Ông ta là thủ lĩnh hay anh là thủ lĩnh?”
“Là anh. Bởi vậy anh mới cần đến sự giúp đỡ của em đó. Vợ à, giúp anh lần này đi.”
Anh ôm lấy cánh tay cô làm ra bộ mặt đáng thương. Nhưng có vẻ thành ý của anh vẫn chưa đủ nên Candy Thi không chịu đoái hoài đến anh. Bí quá, Bon Mars liền đưa ra điều kiện với cô.
“Em giúp anh lần này đổi lại anh sẽ giúp em tìm các loại thảo dược mà em cần.”
Điều kiện của Bon Mars làm lý trí cô giao động. Vừa hay, cô cũng đang cần một số loại thảo dược quý hiếm. Nếu như có sự giúp đỡ của Bon Mars cô sẽ tìm nó nhanh hơn khi chỉ có một mình. Nhưng mà cô đồng ý như vậy thì quá hời cho anh rồi.
Candy Thi lộ ra vẻ mặt tham lam, đưa thêm điều kiện với anh.
“Tìm thảo dược không chưa đủ, anh còn phải giúp em bào chế thuốc nữa.”
Bon Mars hớn hở liền đồng ý ngay với cô.
Không lâu sau đó, ba người cũng đến nơi. Bon Mars đứng một bên ra lệnh cho thuộc hạ của mình thực hiện mọi thứ phu nhân yêu cầu.
“Phu nhân như vậy đã đủ chưa?”