• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phu nhân như vậy đã đủ chưa?”

Đứng trước mặt mọi người, Bon Mars dùng kính ngữ để nói chuyện với Candy Thi. Bởi vì trước đám thuộc hạ của mình anh buộc phải nghiêm túc và hành xử như một vị thủ lĩnh, không thể cợt nhã hay cư xử thân mật được. Nếu không, bọn họ sẽ khinh thường và không còn thấy sợ hãi anh. Và cả, Candy Thi sẽ biến thành điểm yếu của anh đối với những tên có lòng dạ nham hiểm. Tốt nhất là không để bọn họ phát hiện sự yêu thương của anh dành cho cô.

Ấy vậy, trái ngược với sự lạnh lùng của Bon Mars, Song Jun lại hòa đồng, vui vẻ với Candy Thi một cách lộ liễu khiến anh ở một bên chỉ biết ghen tỵ. Hận không thể tách chị gái không ngừng đeo bám vợ mình ra khỏi đó.

“Candy để chị giúp em một tay nhé.”

Bon Mars nghiến chặt răng, sắc mặt không được tốt. Những người đứng bên cạnh có thể cảm nhận sự đáng sợ lan tỏa khắp người anh.

“Song Jun, tôi sẽ tiêu diệt chị!”

Bởi vì không muốn Song Jun bám lấy Candy Thi, Bon Mars đã đưa ra một quyết định sai trái khiến anh hối hận không kịp.

“Truyền lệnh ta, tất cả mau rời khỏi đây chỉ để phu nhân và chị gái Song Jun của ta ở lại.”

“Nhưng bọn họ đi rồi thì ai giúp phu nhân làm việc ạ?”

Tên thuộc hạ đứng bên cạnh lo ngại.

“Phu nhân sẽ lo hết việc này, ngươi không cần bận tâm.”

“Dạ, thuộc hạ đã hiểu ý ngài.”

Sau đó, tất cả liền rời đi. Nhưng lúc này, Wind lại đang đến. Anh ta vừa nghe được tin phu nhân sẽ chỉ mọi người cách sản xuất lương thực thì nôn nóng muốn đến xem. Ai ngờ lúc vừa đến nơi đã thấy đám thuộc hạ trong cung điện đi ra. Vì không biết rõ sự tình thế nào, Wind liền kéo một người vừa bước ra từ trong đó lại hỏi chuyện.

“Người anh em, bên trong có chuyện gì mà mọi người lần lượt kéo nhau đi ra vậy?”

“Là thủ lĩnh kêu chúng tôi ra ngoài, ngài ấy nói bên trong cứ để một mình phu nhân làm. Thôi, tôi đi trước đây, tạm biệt.”

“Ờ tạm biệt.”

“Hơi, phu nhân này đúng là số khổ. Bị hành như vậy chắc không trụ được bao lâu.”

Tên kia rời đi cũng không quên để lại mấy câu tiêu cực cho Wind nghe.

“Phu nhân!”

Wind liền đi đến đó, anh ta núp sau phía gốc cây nhìn Bon Mars đang đứng từ xa quan sát Candy Thi làm việc. Đột nhiên, Bon Mars lại di chuyển đến chỗ của cô kéo sang một bên nói gì đó nhưng vì đứng khá xa nên anh ta không thể nghe thấy được. Nhưng Wind có thể nhìn thấy được biểu cảm khó chịu trên gương mặt của anh.

Trong đầu Wind lúc này nghĩ đến viễn cảnh Candy Thi bị Bon Mars trách mắng thậm tệ.

“Phu nhân có bấy nhiêu đấy thôi cũng không làm xong. Từ nay về sau nàng hãy vào trong ngục tối mà suy ngẫm lại.”

“Xin ngài đừng làm vậy ta biết lỗi của mình rồi.”

Wind trở về thực tại trong sự hoảng hốt.

“Mình không thể để phu nhân tiếp tục sống chung với thủ lĩnh được. Phải giải cứu cô ấy thôi.”

Sau đó, Wind liền rời đi. Nhưng anh ta không biết rằng những gì mình thấy là hoàn toàn ngược lại.

“Bon, anh lại giở trò gì hả?!”

Candy Thi hung dữ véo lấy tai anh.

“Đau đau…em véo rớt tai anh!”

“Hi…Candy phải véo mạnh hơn nữa thì em trai chị mới nghe lời được.”

Song Jun đứng một bên cười khúc khích vì thích thú.

“Đúng là không dạy dỗ lại thì không được mà.”

Cô không nhân nhượng đấm cho Bon Mars mấy phát không trượt đi đâu được.

Bốp bốp!!

“Ha ha ha…”

Bon Mars bị đánh tơi tả vậy mà chị ta lại cười một cách sản khoái khiến anh nổi cơn thịnh nộ muốn vồ tới cắn người. Tức giận nói:

“Chị có im miệng lại không? Còn cười nữa em sẽ đuổi chị ra khỏi tộc thật đó.”

“Ơ hay, chị cười mà em cũng dám cấm. Có giỏi thì cấm vợ của em đi.”

Song Jun cố ý đá xéo qua Candy Thi.

“Em…”

Bon Mars quay đầu lại nhìn cô đã sợ đến xanh mặt, làm gì nghĩ đến chuyện cấm cô được.

Bản thân nói không lại Song Jun, Bon Mars liền giở trò nước mắt cá sấu trước mặt Candy Thi. Anh tủi thân nhào vào lòng cô nhõng nhẽo như một đứa trẻ.

“Hu hu hu…vợ ơi, chị gái bắt nạt chồng.”

Sự nhõng nhẽo đúng lúc của Bon Mars, làm cơn giận trong cô cũng biến mất thay vào đó là sự luống cuống, tìm cách dỗ dành anh chồng trẻ con này.

Cô vuốt ve, an ủi.

“Em sẽ đòi lại công bằng giúp anh, đừng khóc nữa. Ngoan nào.”

Song Jun đứng đối diện ngây người ra mất vài giây mới ý thức được sự việc. Lúc nhỏ Bon Mars nhõng nhẽo đã thôi đi, bây giờ đã là người lớn rồi mà em trai vẫn chưa chịu bỏ cái thói xấu này. Còn ở đây nước mắt, nước mũi với vợ nữa. Chẳng biết liêm sỉ của nó đã để đi đâu mất rồi.

Chị ta trừng mắt bày tỏ thái độ không phục của mình.

“Chị còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không chịu xin lỗi Bon đi.”

Candy Thi nhìn chị ta nói đầy nghiêm túc.

“Chị..chị xin lỗi nó sao?”

Đừng nói thế chứ, việc này quá vô lý rồi. Chị ta còn chưa làm gì sai mà phải xin lỗi tên em trai giả tạo đó ư! Logic ở đâu vậy?

Chị ta cố chấp nói:

“Muốn chị xin lỗi nó, đừng có mơ.”

Biết Candy Thi bảo vệ mình, Bon Mars được nước lấn tới. Anh khóc to hơn nữa.

“Hu hu hu…Vợ!”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK