Anh nhướn mày nhìn Wind.
“Bạn con người? Ta chưa từng nghe Blow nhắc gì về việc con trai ông ta quen một cô gái loài người cả.”
“Đó là chuyện riêng tư của tôi ‘người ngoài’ sao có thể biết.”
Wind cố tình nhấn mạnh để Bon Mars nghe thấy.
Bon Mars cũng không ngốc đến nỗi không nhận ra Wind đang nhắc khéo mình. Anh cười lạnh một cái rồi bảo:
“Ha, ngươi nói vậy thì ta cũng không có gì để nói thêm nữa. Đưa cô gái loài người này trở về nhà cẩn thận.”
“Vâng, tôi đi trước đây thưa thủ lĩnh.”
Từ nảy đến giờ Candy Thi hoàn toàn bị Bon Mars ngó lơ sang một bên. Đến cả vợ của mình mà anh không nhận ra làm cô tức điên người. Candy Thi tức giận liền đi theo Wind trở về thế giới loài người của mình.
“Để xem lúc trở về anh có tìm được tôi không. Cái đồ đáng ghét!”
Nhưng khi cô đi lướt ngang qua Bon Mars thì anh đột nhiên nắm tay cô lại.
“Cô gái loài người này chờ đã!”
Bon Mars nhận ra mùi hương trên cơ thể của cô rất giống với Candy Thi. Bởi vì khứu giác của anh rất thính nên không thể nào nhận nhầm được. Anh trực tiếp gởi chiếc áo choàng của cô ra, Wind thấy vậy muốn ngăn lại nhưng không kịp.
“Thủ lĩnh!”
Chiếc áo choàng rơi xuống đất, Candy Thi cũng không thể che giấu được bản thân nữa. Cô cười trừ.
“Candy Thi!”
Bon Mars ngạc nhiên nhìn cô.
Đây chắc chắn không phải sự thật. Làm sao cô lại đi cùng với tên Wind kia được?
Bon Mars nghiến răng, siết chặt tay mình chuyển hướng nhìn qua Wind. Chính là tên Wind đã dụ dỗ vợ anh. Con ngươi Bon Mars nảy lửa nhìn anh ta như sắp cắn chết người.
“WIND!!”
Trước cơn thịnh nộ của Bon Mars, Wind không biện hộ cho chính mình mà trực tiếp quỳ xuống nhận tội.
“Tất cả là mục đích của tôi, phu nhân chẳng hề liên quan đến chuyện này. Xin thủ lĩnh hãy trách phạt một mình tôi.”
“Wind anh nói gì vậy?”
Candy Thi bất ngờ với lời thú nhận của anh ta, cô xoay người lại muốn nói gì đó với Wind nhưng bị Bon Mars nắm tay lại. Anh nhìn cô bằng ánh mát lạnh lẽo, khàn giọng:
“Candy!!”
Cô nhìn anh với ánh mắt khó xử.
“.…Bon Mars…”
“Bắt giữ Wind lại, đem về cung điện xử lý.”
….
Trở về cung điện, Bon Mars trực tiếp nhốt cô vào trong phòng, không ngừng trách vấn.
“Em muốn về nhà sau không nói với anh mà lại nói với thằng đó. Lại còn chọn đêm tối cùng nhau trở về. Loài sói không cần mọc thêm sừng em nhá.”
Bản thân bị Bon Mars nghĩ oan, anh không tin tưởng tình yêu của cô khiến cô ấm ức không muốn giải thích với anh điều gì.
“Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ còn em với Wind chẳng có gì hết.”
“Không có gì…ha. KHÔNG CÓ GÌ MÀ LÚC NÀO CŨNG DÍNH LẤY NHAU HẾT LÀ SAO?”
Bon Mars không kiềm chế được cảm xúc mà hét lớn.
Từ khi nhìn thấy cô cùng với Wind trong vườn, phòng thuốc, ở ranh giới, anh đã không còn kiên nhẫn chịu đựng được nữa. Ngày hôm nay Bon Mars muốn cô giải thích rõ ràng với mình. Anh không chấp nhận bản thân bị phản bội, càng không chấp nhận cô theo người khác còn là thuộc hạ của mình. Đến lúc cần thiết anh sẽ không nhân nhượng mà giết chết Wind.
Nhưng có vẻ như cơn thịnh nộ của anh chẳng giải quyết được gì. Candy Thi nhìn thẳng vào mắt Bon Mars, sự tức giận khiến cho mặt cô đỏ bừng lên.
“Anh có giỏi thì quát lại lần nữa đi!”
Một dòng nước mắt nóng hổi chảy xuống gò má Candy Thi. Nước mắt ấy chính là sự uất ức, tủi thân của cô. Candy Thi lấy tay lau đi, cô xoay mặt ra chỗ khác không muốn nhìn anh nữa.
Lúc này, Bon Mars đã đứng ngây người ra khi thấy cô khóc. Anh không biết rằng sự lớn tiếng của mình đã làm tổn thương đến cô. Có lẽ là do ngày thường anh chỉ nhìn thấy một Candy Thi mạnh mẽ, luôn tức giận đánh anh mà không biết là cô cũng có lúc sẽ bật khóc.
Đột nhiên anh lại thấy hối hận vì đã làm thế với cô. Đáng lý ra sự tức giận này anh phải trút lên người của Wind. Chính tên đó mới là người phá hoại hạnh phúc của anh với Candy Thi. Cô ấy không có lỗi trong chuyện này. Anh thật sự đã sai rồi.
Bon Mars mếu máo òa khóc chẳng khác đứa trẻ con nào. Anh đi đến bên cạnh Candy Thi quỳ xuống, ôm người cô cầu xin tha thứ.
“Vợ ơi, anh biết sai rồi. Từ giờ về sau anh không lớn tiếng với em nữa.”
Nhưng Candy Thi nào tha thứ cho anh dễ dàng. Cô im lặng không đá động gì đến anh.
Bon Mars lại tiếp tục nói:
“Anh cũng không nghi ngờ em bất cứ điều gì cả. Em nói gì anh cũng tin, cũng nghe theo. Đừng giận anh nữa có được không? Vợ ơi, xin em mà hu hu..”
Thấy anh khóc thê thảm như vậy Candy Thi cũng không thèm so đo với anh nữa. Cô hít một hơi thật sâu, nói:
“Đứng dậy đi.”
“Em không tha thứ cho anh không đứng dậy đâu.”
Bon Mars vẫn tiếp tục khóc trong người cô.
“Anh không đứng dậy thì khỏi tha thứ gì cả.”
Nghe vậy, Bon Mars lập tức đứng dậy, anh gạt hết những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi mình. Bon Mars ngồi bên cạnh cô, anh nắm tay Candy Thi lên nâng niu.
“Vậy sao này em đừng có khóc nữa nha. Anh sợ lắm.”
“Không muốn em khóc thì anh đừng có chọc giận em.”
Cô tủi thân nói.
“Đương nhiên. Sau này anh sẽ không làm vậy nữa.”
Bon Mars đột ngột giơ tay mình ra đặt lên má cô, nhẹ nhàng hôn lên môi một cách yêu thương.
“Em ngủ sớm đi, anh phải đi giải quyết một số việc mới có thể ngủ được.”
Anh hôn cô thêm một cái nữa, sau đó mới đứng dậy rời đi. Nhưng trước lúc anh đi, Candy Thi lại bất ngờ hỏi:
“Wind…anh định xử lý anh ta thế nào?”
Bon Mars khựng lại.
“Không biết.”