“Bon, mau đến cứu em đi!”
Lúc này, Bon Mars đang viết thư đột nhiên cây bút gãy làm đôi khiến anh sửng sốt. Trong lòng cảm giác bất an khó tả. Hình ảnh của Candy Thi lúc dưới mưa trong rừng bỗng hiện ra như báo hiệu điều gì đó.
Sáng nay cô đã nói đi vào rừng để tìm thảo dược, không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Anh sốt ruột, bỏ hết công việc đi tìm cô. Khi đến nơi, Bon Mars nhìn thấy Candy Thi ngồi trên tảng đá vẻ mặt có chút thất thần.
“Vợ!”
Anh vội chạy đến nhìn quay một lượt thấy không có vết thương nào, trong lòng mới nhẹ nhõm. Bon Mars ôm lấy cô vào lòng mình, thở phào.
“Tạ ơn trời, anh đã rất lo lắng cho em đó.”
“Bon, sao anh lại đến đây vậy?”
Candy Thi tay lên vai anh. Thấy anh đến tìm mình, cô có chút ngạc nhiên.
“Lúc nãy trong lúc viết thư hồi đáp, cây bút của anh bị gãy đột nhiên anh liền nghĩ đến em. Sợ không tìm thấy em sẽ không còn cơ hội nữa. May là em không bị gì cả.”
Nghe mấy lời này của anh, cô thấy hạnh phúc vô cùng. Candy Thi vòng tay ôm lấy tấm lưng to lớn của anh khẽ nói:
“Cảm ơn anh, giờ em không sao cả.”
“.…!!”
Đột nhiên Bon Mars bế cô lên, hai hàng lông mày nhíu lại trông rất khó chịu.
“Lần sao anh không cho em vào rừng một mình nữa. Muốn đi ít nhất cũng phải dẫn theo một trăm người.”
“Gì cơ? Một trăm người sẽ giẫm nát thuốc của em mất.”
“Thì làm sao. Anh sẽ kêu bọn họ làm sạch khu rừng này luôn, trơn trọi như một cái đầu trọc.”
“Hơ hơ…”
Candy Thi bất lực gác tay lên trán. Sao cô có đủ cam đảm để sống chung với người bá đạo này vậy.
……
Nửa đêm, Candy Thi trở mình, cô không ngủ được. Chuyện trong rừng lúc sáng cứ quanh quẩn trong đầu cô.
Khi con báo đen tấn công, trong đầu cô không ngừng nghĩ đến Bon Mars. Nhưng người cứu cô lúc đó không phải là anh mà một người cô đã từng giúp đỡ lúc trước, tên hắn là Khang John. Hay nói cách khác hắn chính là một con hổ, kẻ thù của Bon Mars.
Nhớ lại năm đó, khi hái thuốc ở gần một hang động. Cô vô tình nhìn thấy một con hổ đang hấp hối với vô vàn vết thương trên cơ thể. Thoạt nhìn qua những vết thương này cũng đủ biết đó là do các thợ săn làm. Vì là một thầy thuốc cô không thể bỏ mặc người bệnh dù là động vật. Candy Thi đã dùng máu mình để cứu sống con hổ. Sau khi tỉnh dậy nó đã rời đi.
Một năm sau đó, con hổ đã đến tìm cô để cảm ơn. Còn hái rất nhiều thảo dược quý hiếm khó tìm cho cô. Sau lần đó, cô đã giấu Bon Mars để gặp hắn. Bởi vì hai người họ là kẻ thù nên cô cũng không muốn làm Bon Mars giận. Nhưng nhiều lần sau đó cô vẫn bị Bon Mars phát hiện. Bọn cô đã cãi nhau một trận. Cuối cùng cô đành phải đến xin lỗi Bon Mars dù sao bản thân cũng là người sai trước. Kể từ lúc đó cô cũng không còn liên lạc với Khang John.
Đã nhiều năm như thế rồi, Khang John đột nhiên xuất hiện khiến cô có chút vui cũng có chút bất an. Dù sao đó cũng là kẻ thù của Bon Mars, cô không nên qua lại với hắn.
Candy Thi nhắm mắt lại, cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, Bon Mars thức dậy thấy hai quần thâm trên mắt cô thì hoang mang.
“Vợ à, mắt em bị sao vậy? Nó đen như gấu trúc vậy. Em đã trang điểm sao?”
“Trang điểm con khỉ, đó là quầng thâm đó ông nội.”
Cô bơ phờ nói.
“Quầng thâm?”
Bon Mars xoa đầu cố suy nghĩ, anh ngây thơ hỏi:
“Thứ này có tác dụng gì? Nhìn nó xấu xí quá, em lấy nó ra đi.”
“Biến ngay và luôn.”
Candy Thi chỉ tay ra hướng cửa, cục súc với anh.
Kết thúc buổi sáng không niềm vui, Candy Thi đến phòng thuốc của mình. Do hôm qua từ rừng trở về Bon Mars cứ luôn giữ cô bên cạnh hại cô không thể điều chế thuốc được. Bây giờ cần phải làm bù công việc.
“Nghỉ ngơi có một ngày mà công việc đã gấp đôi rồi. Phải tập trung làm thôi.”
Candy Thi xoắn tay áo lên, bắt đầu vào công việc. Đang lúc tập trung, cô nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau tiến đến phía mình. Bàn tay của người đó còn cả gan chạm vào tóc cô nâng niu đặt lên đó một nụ hôn. Mà người có gan làm chuyện này cô chỉ có thể khẳng định đó là Bon Mars. Nếu không phải là anh thì chẳng ai dám làm như thế với cô nếu không sợ bản thân bị xử tội.
Cô hít thở thật sâu, quay lại định mắng anh một trận nhưng chưa nói xong đã cứng họng.
“Bon…”
Cô há hốc khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình lại là Khang John. Hắn nở một nụ cười nhìn cô.
“Chào Thi Thi, rất vui vì được gặp lại cô.”
“…!!”
Sắc mặt Candy Thi tái nhạt, cô kéo tóc mình về, quay mặt đi chỗ khác.
“Đột nhiên lại đến tìm tôi anh có chuyện gì muốn nói sao?”
“Lâu rồi không gặp cô nên thấy nhớ. Mà chẳng phải lúc đó cô đã nói chúng ta là bạn sao. Là bạn tôi cũng có quyền đến tìm cô đấy.”