Khang John nắm tay cô xoay lại, hai người đối mặt với nhau.
“Nhiều năm không gặp nhìn cô càng ngày càng đẹp ra.”
Cô ngại ngùng hơi cúi đầu xuống.
“Cảm ơn lời khen của anh.”
“Phải rồi, tôi có thứ này muốn cho cô.”
Khang John đi ra ngoài đem vào một cái túi lớn, hắn mở bên trong ra cho cô xem.
“Thảo dược! Anh tìm những thứ này cho tôi sao?”
Candy Thi kinh ngạc vì bên trong toàn là thảo dược mà cô vẫn đang tìm kiếm. Không ngờ Khang John lại có thể lấy được nó dễ dàng như thế.
“Nhìn biểu cảm của cô chắc là thích lắm nhỉ. Trước đó tôi đã rất lo lắng, sợ cô sẽ không thích những thứ này nữa.”
”Không đâu, tôi rất thích. Cảm ơn anh và chuyện trong rừng nữa. Nếu không có anh thì tôi không biết mình như thế nào rồi.”
Cô vui vẻ nhận lấy nó.
Món quà của Khang John lúc nào cũng chất lượng cả. Dù cô có muốn cũng không thể từ chối được. Nghĩ lại bản thân trước giờ cũng không tặng hắn thứ gì, đâm ra cô thấy hơi ngại.
Candy Thi nhìn Khang John nói:
“Lần sau tôi tặng cho anh nhé. Anh có thích thứ gì mà chưa có không?”
Khang John nghe vậy khẽ cười.
“Tôi có thích một thứ mà cô có đấy. Nhưng không biết cô có cho tôi không?”
“Thứ gì? Nếu cho được tôi sẽ cho anh.”
“Là cô….”
“!!! Tôi…”
Cô sửng sốt, ngượng ngùng nhìn Khang John.
“Anh…”
“Ý tôi là cô có thể đến nhà tôi không?”
Hắn cắt ngang lời cô, giải thích.
Biết sự việc không như mình suy diễn, Candy thi thở phào nhẹ nhõm. Cô vui vẻ gật đầu với hắn. Chỉ đến nhà thôi không phải là việc khó gì. Chuyện này cô làm được.
“Vậy thì khi nào anh đưa tôi qua nhà anh?”
Lúc trước có nghe Khang John nói hà hắn ở phía bên kia đồi núi. Chỉ cần ra khỏi đòi núi này là có thể đến được đó.
Candy Thi thầm nghĩ, mỗi lần lần Khang John đến đây đều mang theo thảo dược. Vậy có nghĩa là ở bên phía đó có rất nhiều thảo dược mà cô cần đến. Sẵn chuyến này, cô cũng muốn tìm thêm một số thảo dược để đem về. Một công đôi chuyện quá hời rồi.
Thấy Candy Thi đứng cười tủm tỉm một mình, Khang John bún tay một cái thức tỉnh cô.
“Này, đến nhà tôi cô vui lắm sao?”
“Aa, không phải vậy đâu, anh đừng hiểu lầm.”
Candy Thi xua tay giải thích.
“Được rồi, không đùa cô nữa. Cuối tuần này tôi đến đón cô có được không?”
“Cuối tuần sao…à được. Vậy tôi sẽ đợi anh ở đây nhá.”
“Ừm, tôi có việc đi trước đây tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Khang John rời khỏi đó liền nở nụ cười đắc ý.
“Thi Thi à, xin lỗi vì lần này đã gạt cô.”
….
Buổi tối, Candy Thi vui vẻ xoa bóp giúp Bon Mars. Hành động lạ thường của cô làm anh ngạc nhiên. Thường ngày cô có làm mấy chuyện này đâu. Cảm giác có chút không quen.
Bon Mars nắm tay cô, anh xoay người lại hoài nghi hỏi:
“Vợ, hôm nay em ăn trúng thuốc gì à?”
“Không có.”
Cô cắn môi, biểu hiện đi ngược lại lời nói.
Bon Mars càng nhìn càng không thấy quen. Chắc chắn là có chuyện gì giấu anh rồi. Hôm nay anh nhất định phải làm cho rõ.
“Em tưởng nói vậy là anh sẽ tin sao. Không đời nào! Mau khai thật để nhận sự tha thứ còn không anh sẽ điều tra đến cùng.”
Thấy việc này cũng không thể giấu được Bon Mars, trước sau gì anh cũng biết. Cô tặc lưỡi nói:
“Chậc, chuyện là là cuối tuần này em sẽ đến nhà của một người bạn. Người bạn đó lâu rồi không gặp nên có chút vui.”
“Bạn? Nam hay nữ? Ở đâu? Tại sao là cuối tuần? Sao em không rủ bạn em đến đây, tiện thể anh phải xem thử mặt của người đó thế nào. Còn nữa…”
“Dừng! Anh hỏi nhiều thế sao em trả lời được.”
“Vậy em trả lời đi.”
Cô thở mạnh, sớm biết Bon Mars sẽ hỏi mấy cái này nên cô đã chuẩn bị từ trước. Dù sao cũng không thể nói thật với anh là cô đi gặp Khang John.
“Là nữ, cô ấy ở thế giới loài người. Từ sau khi kết hôn cô ấy đã ngừng liên lạc với em, nay trở về muốn tìm em để nói chuyện phiếm mà cuối tuần này em rảnh nên cô ấy đã hẹn gặp em vào cuối tuần. Là thế đấy.”
Bon Mars bĩu môi quay mặt đi chỗ khác. Vốn dĩ anh cố gắng làm hết công việc để cuối tuần được ở bên cạnh cô. Vậy mà cũng bị người khác cướp mất, còn là con gái mới đau. Có mỗi chị Song Jun đã phiền rồi giờ thêm một cô gái loài người.
Tự nhiên cảm thấy tủi thân quá đi! Hu hu hu….
Đột nhiên Bon Mars nghĩ hay là bản thân viện cớ gì đó để Candy Thi ở nhà. Khóe môi nở nụ cười ranh ma.
“Vợ à…”
“Khỏi nói gì cả, em đã quyết rồi anh cũng không cản được em đâu.”
Candy Thi giống như đọc được suy nghĩ của anh, chặn ngang con đường đi. Bon Mars khóc nghẹn trong lòng một chút. Vậy là kế hoạch thất bại từ trong suy nghĩ.
Game over!
"Tôi không chấp nhận kết quả này đâu…”