Ở trong phòng nghỉ, bày ra tất cả bắt đầu ăn uống, bởi vì một vài đồng nghiệp đã tới, cho nên ăn ở chỗ làm không được tốt lắm, vì vậy nghiêng người, đối mặt với cửa sổ phòng làm việc tổng giám đốc ăn uống.
Mộ Hi cũng không biết rằng, tổng giám đốc đang ở bên trong, cô càng không biết tổng giám đốc từ bên trong nhìn ra cửa sổ, nhìn thấy tường tận rõ ràng, nhưng từ bên ngoài nhìn vào cái gì cũng không nhìn thấy!
Cứ như vậy, cô ở bên ngoài ăn, anh ở bên trong xem.
Mộ Hi ăn bằng miệng, còn không chịu nhàn rỗi, lẩm bẩm nói: "Ăn ngon thật, công ty lớn thật tốt, bữa ăn làm thêm giờ đều ngon như vậy, tiền lương cũng cao, thức ăn cũng tốt, chỉ có tổng giám đốc cuồng tự kỷ là đáng ghét, cả ngày bày ra gương mặt thúi. Hừ! Gặp phải anh ta là xui xẻo tám đời. Tên đáng ghét, cường bạo."
Mộ Hi sở dĩ nói Nam Cung Diệu là cường bạo, hoàn toàn bởi vì anh đoạt đi nụ hôn đầu của cô.
Không có một cô gái nào dám nói anh như vậy, cô gái này một lần lại một lần khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh, quả thực là không muốn sống, dám nói anh cường bạo.
Đừng nói là cô gái nào không dám cùng anh đối nghịch, đến đàn ông dám đối với anh như vậy gần như rất ít, đối nghịch cùng anh chỉ có một kết cục, chính là sống không bằng chết, nhẹ chính là tàn phế, nặng chính là biến mất khỏi thế giới.
Nhìn Mộ Hi ăn như sói đói, nghĩ thầm: Cô không phải là đang ăn cơm, quả thực là đang nuốt cơm, may mà mua nhiều một chút, cô đem thức ăn chén sạch, chẳng lẽ tối ngày hôm qua cô không ăn cơm? Nam Cung Diệu nhớ tới bác sĩ nói, nói cô thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, vì cái gì? Cứ ăn linh tinh như vậy, dinh dưỡng không vượt chỉ tiêu là phải.
Đến tám giờ, Nam Cung Diệu thông báo triệu tập tất cả cổ đông đến họp, thương lượng phương án khai phá mảnh đất kia.
Mộ Hi sửa sang lại phương án có trật tự, khiến Nam Cung Diệu lúc họp dễ dàng không ít, mỗi cổ đông trong phòng họp đều tán thành phương án lần này, chỉ cần có thể kiếm tiền là được, lúc trước bất mãn với Nam Cung Diệu cũng đã biến mất, bởi vì trên tay Nam Cung Diệu có giấy tờ mua bán mảnh đất, bọn họ còn nghe nói họ Cao đối nghịch với Nam Cung Diệu, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện, còn giống như mù một con mắt, khiến sau này bọn họ cũng có chỗ tốt, một khi hạng mục này đi vào đầu tư, hiệu quả xa xỉ, cho nên hội nghị nhất trí thông qua.
"Thư ký Mộ, cô đi ra trước, đem ghi chép vừa rồi sửa sang lại đi, chốc nữa tôi muốn xem lại."
"Vâng."
Mộ Hi ngoan ngoãn ra ngoài, trở lại phòng làm việc, để bản ghi chép xuống, đi vào nhà vệ sinh.
Không nghĩ tới đi vào, thì không đi ra được, không ngờ hết lần này tới lần khác dì cả lại tới lúc này, vậy phải làm sao bây giờ!
Chuẩn bị dùng giấy vệ sinh ứng phó khẫn cấp trước, nhưng chị dọn dẹp lại không chịu trách nhiệm! Ngay cả giấy vệ sinh cũng không có, chính mình cũng không có chuẩn bị, tầng này lại còn là phòng làm việc của tổng giám đốc, nhà vệ sinh ở đây gần như không có ai đến.
Cũng may, chị em tốt nhất làm việc ở tầng dưới, chỉ là phiền phức cô ấy một chút, lấy điện thoại di động ra gọi.
"Alo? Yên quý, chị của cậu đang bị nhốt trong nhà vệ sinh tầng 31, nhanh đưa băng vệ sinh đến đây, buổi tối mời cậu ăn bữa tiệc lớn."
Kêu xong, lưu loát cúp điện thoại, Mộ Hi nói chuyện đều có cái tật, lúc nào gọi điện cho người đặc biệt đều thêm hai chữ yêu quý.
Ước chừng qua hai mươi phút, một cô gái đi giày cao gót tới, Mộ Hi biết rõ cứu tinh đã đến.
"Họ Vân, cậu muốn chị đây thối chết sao, chậm như vậy."