"Hừng hực."
Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, Mộ Hi ngẩng đầu lên nhìn thấy mặt Nam Cung Diệu lạnh lùng, ho đến lợi hại hơn, số phận mình cũng quá khổ, mỗi ngày làm việc đối mặt anh cũng coi như xong, chẳng lẽ về sau ngủ cũng phải đối mặt anh, bởi vì ho kịch liệt, trong mắt chảy ra nước mắt.
"Uống nó, đây là mệnh lệnh."
Nam Cung Diệu gầm nhẹ, Mộ Hi bất đắc dĩ, tiếp nhận cà phê, một hơi uống sạch.
"Thế mới ngoan."
Mặc dù giống như khen ngợi, nhưng nhìn gương mặt đó liền hiểu không phải, không có bất kỳ vẻ mặt, đôi môi đóng chặt, mắt ưng lạnh lùng, thật không biết sáng sớm ai chọc anh, gương mặt thúi nghiêm túc. Mộ Hi nói thầm trong lòng.
"Biết rõ phải ở cùng tôi không cần phải phản ứng mãnh liệt như vậy chứ? Chẳng lẽ cô sợ yêu tôi?"
"Ói - - làm ơn không cần tự kỷ như vậy được không, anh cho rằng phụ nữ trên thế giới đều không có mắt như vậy, yêu anh? Chờ xem!"
Nam Cung Diệu bị cô xúc phạm đã thành thói quen, cho nên anh đã miễn dịch với lời Mộ Hi nói.
"Chuyện không nhất định phải nói như vậy." Nam Cung Diệu hết sức tự tin nói.
"Đúng rồi, tổng giám đốc ngài ở nơi này, có mỹ nữ cùng sao?"
Mộ Hi nhớ tới Nam Cung Diệu đã nói qua không có phụ nữ không ngủ được, thật đúng là không biết xấu hổ, một tên đàn ông như vậy còn phải có người bồi ngủ.
"Đương nhiên."
"A, như vậy cũng tốt, ."
Mộ Hi nghe được anh có người cùng liền an tâm, như vậy mình tối thiểu an toàn một chút.
"Hiện tại lên lầu thay quần áo, năm phút sau xuất phát."
Nam Cung Diệu nói với Mộ Hi, bởi vì hôm nay có một chuyện quan trọng phải làm.
"Vâng, tổng giám đốc."
Mộ Hi biết mình hiện tại đã là thư ký bên cạnh tổng giám đốc, cho nên nhất định phải phục tùng mệnh lệnh, phục tùng mệnh lệnh chính là tiền lương kếch xù, làm không tốt nhưng bởi vì biểu hiện tốt, còn có tiền thưởng cầm không nói chính xác được.
Quả nhiên, tốc độ Mộ Hi rất nhanh, xuống lầu sớm một phút, bởi vì cô không trang điểm, cho nên chỉ cần thay quần áo, liền tất cả đều xong.
Đây cũng là điểm duy nhất Nam Cung Diệu bội phục Mộ Hi, thông qua quan sát cô làm việc gần đây, không để cho anh thất vọng, Mộ Hi làm việc, hiệu suất cao, tốc độ nhanh, làm việc bình tĩnh, trầm ổn. Ở đây chỉ bình tĩnh với công việc mà nói, bởi vì trong công việc cô cùng trong cuộc sống cô hoàn toàn khác nhau.
Sau khi Mộ Hi xuống lầu đi sau lưng Nam Cung Diệu ra cửa, ô không hỏi đi đâu, vì cô biết rõ hỏi cũng vô ích, anh sẽ không nói, người đàn ông đáng ghét này làm như một chữ đáng giá ngàn vàng.
Lãnh Đông chờ đã ngoài cửa, nhìn thấy Nam Cung Diệu đi ra, lễ phép chào hỏi.
"Tổng giám đốc, xe đã lái về."
Thì ra Nam Cung Diệu sáng sớm liền lệnh Lãnh Đông lái xe tối hôm qua để ở bên ngoài về. Lãnh Đông hết sức nghi ngờ, tối hôm qua anh rõ ràng lái xe đến, vì sao chạy đến cửa quán rượu kia, những ý nghĩ này chỉ có thể nghĩ trong lòng, cũng không dám hỏi.
"Uh, thông báo bên kia, hôm nay chúng ta qua."
"Vâng."
Lãnh Đông gọi một cuộc điện thoại, sau đó ngồi trên ghế lái, hai người đàn ông ngồi phía trước, Mộ Hi ngồi phía sau, biểu hiện hết sức yên tĩnh, cô vẫn hiểu công tác chính là công tác, thái độ làm việc nhất định nghiêm túc, nhưng là dính đến sinh hoạt cá nhân, cô liền làm cho hỏng bét, tính tình cũng không tốt, kiên nhẫn cũng không có, nhất là mỗi lần đối mặt tên tổng giám đốc sắc quỷ này cô không cách nào phát huy bình thường.
Xe vừa mới mở cách nội thành không xa, Lãnh Đông phát hiện khả nghi.
"Anh Diệu, đằng sau có hai chiếc xe đạp liên tục đi theo, xem bộ dáng người đến không có ý tốt."