Một tiếng đồng hồ qua đi, Nam Cung Diệu nhìn thân thể mảnh mai của Mộ Hi, không đành lòng lăn qua lăn lại với cô, cái người phụ nữ nhỏ bé này thật quyến rũ người, nhất là trong một giờ Nam Cung Diệu lăn lộn hưởng thụ cô, nghĩ đến cô nhỏ tuổi hơn mình, thân thể lại thiếu máu, Nam Cung Diệu đành phải buông tha cho cô trước, còn có nhiều thời gian, cái gọi là giữ lại núi xanh sợ gì không có củi đốt.
"Tiểu Hi, nghĩ kỹ muốn làm người phụ nữ của tôi chưa? Chỉ cần em đáp ứng, chúng ta lập tức kết hôn." Nam Cung Diệu nói rất nghiêm túc, nhưng mà Mộ Hi lại không tin, bởi vì cái người đàn ông tùy tiện ngủ với người phụ nữ khác không có cảm giác an toàn, cho nên đối với lời cầu tình của Nam Cung Diệu, Mộ Hi cũng không có hưng phấn nhiều.
"Tôi sẽ không gả cho anh, cho dù tôi đã cho anh tất cả!" Làm sao Mộ Hi không muốn cùng anh đi vào lễ đường, kể từ lần đầu tiên cho người đàn ông này, lòng cô càng ngày càng hướng về anh, còn Hàng Thiên Vũ giống như cách mình càng ngày càng xa!
"Đáng chết, em không đồng ý? Nhiều người phụ nữ muốn kết hôn cùng tôi, chẳng lẽ em còn nhớ người kia sao?" Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi nói, Mộ Hi lảng tránh ánh mắt, không nhìn vào anh, giờ phút này cô không muốn nhắc tới Hàng Thiên Vũ, bởi vì cô cảm giác có lỗi với anh ấy, chính mình mắc nợ anh ấy.
"Tùy anh nghĩ thế nào!" Mộ Hi không có bất kỳ giải thích, nên đối với Nam Cung Diệu mà nói chính là thừa nhận.
"Nhớ kỹ, mặc kệ em có đồng ý hay không, em- - Mộ Hi, từ giờ trở đi chính là cô vợ nhỏ của Nam Cung Diệu, chỉ có tôi mới xứng với em, em không đồng ý, tôi liền coi em là cô vợ bí mật, cho đến khi em đồng ý mới thôi, đến lúc đó tôi sẽ công khai thân phận của em." Nam Cung Diệu bởi vì vừa rồi Mộ Hi thừa nhận về Hàng Thiên Vũ, trong lòng cực kỳ khó chịu, nói chuyện cũng rất cương quyết, bá đạo, anh coi như là Mộ Hi không đồng ý kết hôn với anh, anh cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Ngày hôm sau, Mộ Hi nhận được cuộc điện thoại của người thần bí.
"Cô là Mộ Hi?" Đối phương là giọng đàn ông.
"Là tôi, xin hỏi anh là?" Mộ Hi không có nghe thấy đối phương là ai?
"Tôi là ai cũng không quan trọng, quan trọng là phải thế nào thì cô mới rời khỏi Nam Cung Diệu, nói đi, điều kiện là gì?" Lời của đối phương khiến Mộ Hi hoang mang.
"Cái gì mà điều kiện?" Mộ Hi khó hiểu người này nói gì?
"Điều kiện rời khỏi anh ta?" Đối phương trực tiếp làm rõ, Mộ Hi dường như hiểu ra, chỉ là vì cái gì một người đàn ông lại nói điều này?
"Rời đi? Tôi bị anh làm cho mơ hồ? Chẳng lẽ hai người là quan hệ đó?" Mộ Hi không thể tin được, Nam Cung Diệu có nhiều phụ nữ cũng coi như xong, chẳng lẽ anh cũng muốn cả đàn ông, ôi trời! Nghĩ đến điều này, Mộ Hi rùng mình ớn lạnh.
"Cô con mẹ nó vớ vẩn, ông đây là đàn ông, chỉ biết chơi phụ nữ." Hiển nhiên lời của Mộ Hi chọc giận đối phương.
"Vậy tại sao anh lại yêu cầu tôi làm như vậy?" Mộ Hi tiếp tục truy vấn.
"Nói chuyện cùng cô thật tốn sức, ông đây bảo cô cút đi, cô liền cút, rốt cuộc muốn bao nhiêu tiền thì mới rời khỏi anh ta?" Đối phương bắt đầu chửi bới Mộ Hi.
"Vậy cuối cùng anh cho bao nhiêu tiền?" Mộ Hi chuẩn bị đùa giỡn với anh ta một chút, dù sao ở trong điện thoại, lại không đánh được.
"50 vạn, lập tức cút đi."
"50 vạn?" Mộ Hi cố ý kéo dài âm nói, biểu hiện hết sức kinh ngạc, kỳ thật đang ở bên này cười trộm.
"Chưa thấy qua nhiều tiền như vậy hả? Thức thời thì mau cút." Đối phương cho rằng Mộ Hi bị 50 vạn hù dọa.
"50 vạn? Chẳng lẽ Nam Cung Diệu chỉ trị giá có 50 vạn, 2 nghìn vạn, một giá cuối cùng." Mộ Hi trêu tức trả lời đối phương. Đối phương trầm mặc, thật sự xem thường nha đầu tướng mạo bình thường, mở miệng đã 2000 vạn.
"Không nghĩ tới khẩu vị của cô lớn như vậy!"
"Ha ha ha ha... Nam Cung Diệu cũng không dừng ở con số này!"
Mộ Hi cười nói, kỳ thật là cô cố ý vui đùa cùng người đàn ông này một chút. Mộ Hi đoán được có thể là người phụ nữ có tiền nào đó chú ý tới người đàn ông này, kỳ thật căn bản Mộ Hi cũng không nghĩ tới muốn cùng kết hôn với Nam Cung Diệu, bởi vì cô muốn cuộc sống bình thường, mà không phải gả vào nhà giàu có, trải qua cuộc sống phu nhân hoa lệ. Cô không muốn cùng tranh giành với tình nhân, cô chỉ muốn hạnh phúc ổn định, cái loại hạnh phúc có thể ngăn cản tất cả dụ hoặc thế tục, có thể dùng sinh mạng đo lường hạnh phúc.
Mộ Hi tuyệt đối không có nghĩ tới chính là, cuộc đối thoại vừa rồi đã bị đối phương ghi âm, hết lần này tới lần khác chính đoạn ghi âm này, đã thay đổi cuộc sống của Mộ Hi và Nam Cung Diệu.
Mộ Hi nghe thấy đối phương không nói chuyện, vì vậy liền cúp điện thoại, thật là loại người gì cũng có! Quả thực không giải thích được.
Mộ Hi vừa cúp điện thoại, điện thoại lại vang lên, là mẹ cô gọi tới.
"Mẹ, là con."
"Tiểu Hi, con mau trở lại, em gái con không thoải mái." Mẹ Mộ Hi không dám nói ra Mộ Đồng đang nguy hiểm, bà sợ Mộ Hi sốt ruột, mặc dù mẹ chưa nói, Mộ Hi cũng đoán được, vì từ nhỏ đến lớn bệnh của em gái càng nặng.
"Diệu tổng, tôi muốn xin nghỉ." Mộ Hi nói xong bắt đầu thu thập quần áo của mình, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Không cho phép." Nam Cung Diệu không biết cô muốn đi đâu, chẳng qua xem ra rất gấp.
"Thực xin lỗi, tùy anh xử lý như thế nào, nhưng nhất định bây giờ tôi phải đi." Mộ Hi nói xong đi tới thang máy, không quay đầu lại.
"Đáng chết, cuối cùng là chuyện gì?" Mộ Hi đi vào thang máy rời đi, Nam Cung Diệu cũng lấy áo khoác trên ghế đuổi theo. Chờ Nam Cung Diệu đuổi theo ra ngoài, Mộ Hi đã ngồi tắc xi rời đi.
Mộ Hi đi vào nhà, nhìn thấy em gái nằm trên ghế sofa, liền cõng em gái lên chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi.
"Mẹ, mẹ nhanh lên, con và em ấy đi bắt tắc xi trước." Bởi vì các cô ở trong khu nghèo, cho nên ngay cả tắc xi cũng rất khó gọi đến.
Mộ Hi cõng em gái đi ra đầu ngõ, nhìn hai bên xem có tắc xi hay không. Nam Cung Diệu một đường đi theo Mộ Hi tới đây, nhìn thấy Mộ Hi xuống xe, không biết đi đầu, trong lòng sốt ruột, đúng lúc này nhìn thấy Mộ Hi cõng một bé gái đi ra, anh vội vã xuống xe, chạy tới chỗ Mộ Hi.
"Ngồi xe của tôi đi, nhanh lên." Nam Cung Diệu cũng không nói gì, đưa tay ôm lấy Mộ Đồng, đi về phía xe, nhìn qua sắc mặt Mộ Đồng cũng biết bệnh nặng.
"Mẹ, ở đây, nhanh lên." Mộ Hi kêu mẹ đến, mặc dù mẹ cô hiếu kỳ đây là xe ai, nhưng cũng không hỏi, bởi vì hiện tại thân thể Mộ Đồng còn quan trọng hơn, cứu người quan trọng hơn.
Xe nhanh chóng đi tới bệnh viện, Nam Cung Diệu dẫn họ đến bệnh viện tốt nhất, dừng xe xong, ôm Mộ Đồng đi vào khám gấp.
"Bác sĩ, nhanh lên?" Mộ Hi cùng mẹ theo sát phía sau, Nam Cung Diệu đi rất nhanh, Mộ Hi cùng mẹ cô phải chạy theo mãi mới kịp.
"Bác sĩ, đây là tất cả bệnh án cùng kết quả kiểm tra của em gái tôi, xin nhìn một chút." Mộ Hi đem tất cả ghi chép cùng tờ xét nghiệm cho bác sĩ xem, hy vọng trước hết bác sĩ hiểu được bệnh tình, bác sĩ xem xong sắc mặt ảm đạm. Trước hết ông cho Mộ Đồng phải thở ôxi, sau đó lại mở tai nghe chuẩn bệnh.
"Tình huống không tốt." Bác sĩ nói với Mộ Hi. Mộ Hi không khóc, bởi vì câu này cô đã nghe mười hai năm, mặc dù đau lòng, nhưng cô lại là trụ cột trong nhà, cô không thể khóc trước mặt mẹ.
Bác sĩ, mặc kệ tiêu bao nhiêu tiền, nhất định phải cứu em gái tôi." Mộ Hi tràn đầy thỉnh cầu và sợ hãi.
"Đây không phải là vấn đề tiền, chỉ là trước mắt chưa có tìm được phương pháp chữa bệnh này! Bởi vì cô bé bị bệnh cầu khuẩn gram dương bẩm sinh, loại bệnh này tạo thành suy yếu nghiêm trọng. Cho nên biện pháp tốt nhất trước mắt chính là đổi thận cho cô bé, Bác sĩ nói xong dừng một chút.
"Bác sĩ, chỉ cần có biện pháp nhất định tôi sẽ không bỏ qua." Mộ Hi nhìn bác sĩ nói, vố mẹ cô vẫn đang khóc suốt, nghe bác sĩ nói cũng phải dừng khóc, ngẩng đầu nhìn bác sĩ.
"Muốn đổi thận, đầu tiên là tìm thận thích hợp, sau đó có thể phẫu thuật, đương nhiên cũng cần số tiền rất lớn." Bác sĩ nói xong, vẻ mặt Mộ Hi và mẹ cô giống nhau, bởi vì nhiều năm bác sĩ đều nói như vậy, nhưng liên tục không có tìm được nguồn thận thích hợp, thận của cô và mẹ cũng không thích hợp, cho nên bệnh của em gái vẫn luôn kéo dài.
"Mong bác sĩ nhất định hỗ trợ tìm thận, chỉ cần có thận thích hợp, nhất định tôi sẽ cho em mình làm phẫu thuật."
"Điểm này, viện chúng tôi sẽ liên hệ, trước mắt chỉ còn chờ đợi, hy vọng mau chóng tìm được nguồn thận thích hợp, bởi vì tình huống cô bé hết sức lạc quan, trước mắt bây giờ nên nằm viện, cô bé không thể lại ở nhà, bởi vì một khi phát bệnh, hậu quả sẽ rất nguy hiểm tới sinh mạng."
"Được, tôi sẽ đi làm thủ tục nhập viện, phiền bác sĩ kiểm tra cho em tôi chút."
"Tiểu Hi, những thứ này con cầm lấy."
"Mẹ, mẹ cầm lại đi, con cũng có, em ấy giao cho mẹ, con đi làm thủ tục." Mộ Hi nói xong, đi ra ngoài, sau đó Nam Cung Diệu đi theo ra ngoài, Mộ Hi không có chú ý Nam Cung Diệu ở phía sau, hiện tại trong đầu cô chỉ còn có em gái, phải đi đâu tìm thận cho em gái đây? Nam Cung Diệu cũng luôn nhìn thấy bả vai hơi gầy Mộ Hi rung động, biết rõ là cô đang khóc.
Nam Cung Diệu đi nhanh đuổi theo Mộ Hi, ôm cô vào trong ngực.
"Sẽ có cách thôi."Lúc này Mộ Hi mới nhớ tới anh, ngẩng đầu nhìn anh.
"Tại sao anh còn chưa đi, hôm nay cám ơn anh, anh đi đi." Mộ Hi nquay người rời đi.
Nam Cung Diệu nhìn cô rời đi, biết rõ trong lòng cô đang buồn phiền, cho nên không nói gì nữa, cũng quay người đi.