Bên trong phòng khách quý trên lầu hai, Nam Cung Diệu say sưa ngồi ở chỗ đó,anh còn chìm đắm trong tiếng hát chưa kịp phục hồi tinh thần, tiếng hát này dẫn anh về quá khứ, tình yêu ảo tưởng lỗ mãng thời niên thiếu kia.
Ông chủ phòng hát Cửu Châu đến cửa, nhẹ giọng ân cần hỏi thăm, chỉ sợ thanh âm mình quá lớn quấy rầy sự yên tĩnh này.
"Diệu tổng, xin hỏi còn cần gì?"
Nam Cung Diệu phục hồi tinh thần lại, nhìn Chu Kiều Hâm đứng ở cửa, tay vung lên, ý bảo ông tiến đến.
"Diệu tổng, xin phân phó."
"Ông chủ Chu, ông có biết tôi muốn cái gì?"
Đôi mắt chim ưng của Nam Cung Diệu híp lại, hai tay vòng trước ngực, đôi môi khép chặt, đây là thói quen của anh, nhưng thói quen này trong mắt người khác là một loại nguy hiểm.
"Này, cái này..."
Chu Kiều Hâm thật khó khăn, đứng ở nơi đó liên tục xoa tay, Nam Cung Diệu không thể trêu vào, nhưng là không thỏa mãn được yêu cầu của anh ta, trên đầu nhanh chóng toát mồ hôi. Mặc dù nói thực lực của mình còn là rất lớn mạnh, nhưng không có cách nào đánh đồng với tập đoàn Nam Cung, người đàn ông này là một nhân vật nguy hiểm, đều có quan hệ với hai nhà hắc bạch, là loại người độc ác, tài sản lại nhiều vô số kể, ông không dám đắc tội người như vậy, quả thực là cầm trứng gà đập tảng đá.
Lãnh Đông ở một bên chứng kiến Chu Kiều Hâm ấp úng, vì vậy, nói ra, anh là thân tín của Nam Cung Diệu, anh rất hiểu rõ Nam Cung Diệu, chỉ cần một cái ánh mắt của Nam Cung Diệu anh liền hiểu có ý gì.
"Ông chủ Chu, tổng giám đốc của chúng tôi là khách quen ở đây, mỗi cuối tuần nhất định đến, thì yêu cầu nhỏ như vậy, các người cũng làm không được, tôi thấy phòng hát này là chưa nghĩ thông suốt rồi."
Lãnh Đông uy hiếp Chu Kiều Hâm, kỳ thật anh cũng là chờ đợi yêu cầu của tổng giám đốc từ lâu, bốn năm, mỗi lần tới nghe hát, đều bị tiếng hát hấp dẫn, tiếc nuối nhất chính là không thể thấy dung mạo của 'Chim bồ câu trắng Phong Vũ', mỗi lần đều bị ông chủ này không biết sống chết ngăn cản, có khi tức giận đến hận không thể vặn răng rắc rớt đầu của ông ta.
"Diệu tổng, thực xin lỗi, thực xin lỗi, 'Chim bồ câu trắng Phong Vũ' của chúng tôi lúc ký hợp đồng có giao ước, tuyệt không lộ mặt thật, nếu không liền hủy bỏ hợp đồng, Diệu tổng, tôi biết rõ anh là đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, anh đừng làm khó dễ tiểu nhân."
Nam Cung Diệu không nói lời nào, Lãnh Đông thông qua ánh mắt của tổng giám đốc liền hiểu có ý gì, vì vậy nói tiếp.
"Dựa vào, hủy bỏ hợp đồng? Nếu phòng hát Cửu Châu không tồn tại nữa, cô ta còn giải ước cái rắm."
Ý của Lãnh Đông, Chu Kiều Hâm hiểu, xem ra hôm nay bọn họ nhất định phải gặp được chim bồ câu trắng, nếu không phòng hát khó giữ nổi.
"Diệu tổng, nếu không thì như vậy, tôi chịu trách nhiệm mời chim bồ câu trắng đến, nhưng có thể thấy dung mạo chim bồ câu trắng hay không, thì xem các anh, nếu như chim bồ câu trắng chọc tới Diệu tổng, cũng không nên trách tội phòng hát chúng tôi."
Nam Cung Diệu không nói, từ từ nhắm mắt lại.
"Kia nói nhảm nhiều như vậy, nhanh đi, nếu không hiện tại liền phá hủy phòng hát các ông." Lãnh Đông rống giận với Chu Kiều Hâm, hù dọa ông lui ra ngoài mà mồ hôi chảy đầy mặt.
"Là là, phải đi xử lý ngay, lập tức đi ngay."
Chu kiều hâm cuống quít rời khỏi phòng khách quý, dọc theo đường đi bắt đầu lo lắng cho chim bồ câu trắng, lần này là không tránh thoát. Đi vào phòng nghỉ của Mộ Hi, đứng bên cạnh Mộ Hi, thật khó khăn nhìn cô.
"Ông chủ, làm sao vậy? Sắc mặt ông không tốt lắm?"
"Chim bồ câu trắng, là như vậy, có vị khách quý đòi nhất định gặp cô, tôi đã nói cho anh ta biết cô không gặp bất kì khán giả nào, nhưng người này chúng ta không đắc tội nổi, anh ta nói nếu như hôm nay không thấy được cô, sẽ phá hủy phòng hát của chúng ta, cô xem?"