"Cha, con đang cứu người!" Nam Cung Diệu bất đắc dĩ nói, Mộ Hi đã đè Nam Cung Diệu lên giường, cởi quần áo của anh xuống, giạng chân ở trên người Nam Cung Diệu, bắt đầu hôn anh từ trên xuống dưới.
"Ô. . . . . ." Nam Cung Diệu thoải mái ô lên tiếng.
"Con ô cái gì, có phải chê cha con không còn dùng được hay không. Cha cũng không tin không quản được con!" Nam Cung Vân nói to.
Nam Cung Diệu lặng lẽ để điện thoại qua một bên, để mình nằm thoải mái chút, mặc cho Mộ Hi chấm mút.
Mộ Hi hôn Nam Cung Diệu cảm giác như còn chưa đủ, dứt khoát tự cầm lão Nhị lên trực tiếp chuẩn bị.
"Uhm. . . . . ." Nam Cung Diệu rên lên tiếng, vợ yêu thật là lợi hại!
Cuối cùng Nam Cung Diệu đau lòng Mộ Hi, sợ mệt chết cô, vì vậy, lật người đè Mộ Hi ở phía dưới, chuẩn bị giải độc cho cô.
Nam Cung Vân càng nghe càng có cái gì không đúng, làm sao bên trong như là đánh dã chiến, không trách được tiểu tử thúi nói rất bận, thì ra là bận làm cái này!
Nam Cung Vân cười ha ha cúp điện thoại.
"Đáng chết, anh không động được, em kẹp anh thật chặt." Nam Cung Diệu bị đau nói, Mộ Hi chặt như vậy khiến anh di chuyển như thế nào!
Nam Cung Diệu đành phải nhẫn nại, nhìn vợ yêu không chịu khuất phục, cơ thể cũng đã đốt thành như vậy, còn không ngoan!
Anh tóm lấy cằm Mộ Hi, hung hăng lấp kín. Hàn Băng Tâm <<diendanlequydon>>
Nam Cung Diệu hôn rất thẳng thắn, đầu lưỡi quấn lấy Mộ Hi, nặng nề hút, liều mạngmút, Mộ Hi ngước đầu thưởng thức mùi vị nam tính của anh.
Mộ Hi choáng váng biết rõ người đàn ông ở trước mắt quả nhiên là tà ma, ma quỷ câu hồn phách người, kỹ thuật hôn lưỡi của anh rất tuyệt, hôn đến Mộ Hi thở hổn hển.
Không biết kéo dài bao lâu, Mộ Hi cảm giác chân của mình bị nâng lên, sau đó, dùng lực.
Loại tư thế này làm Mộ Hi hoàn toàn mở ra ở trước mặt anh, có chút ngượng ngùng xấu hổ, nhưng thân thể nóng ran cũng không phải do cô!
Nam Cung Diệu thở hổn hển, mùi vị của vợ yêu thật sự quá ngọt ngào, anh không đành lòng phá hư cái đẹp đó, nhưng nhiệt độ bên trong thật sự là cực cao, Nam Cung Diệu dường như không cách nào khống chế, chỉ có hung hăng bỏ hết sức lực.
Thật sự là quá mê hồn, Nam Cung Diệu tình nguyện cứ trầm luân thô lỗ đi xuống điên cuồng thở hổn hển như vậy, không thể kiềm chế kêu rên ra tiếng, mồ hôi hột chậc chậc rớt trên người Mộ Hi.
Cuối cùng Nam Cung Diệu trìu mến làm chậm lại, nhìn người phụ nữ dưới thân tựa như chỉ nhìn bằng nửa con mắt, anh sợ sẽ ngất đi, vì vậy từ từ cho cô cơ hội thở dốc.
Mộ Hi lấy được một ít thời gian nghỉ ngơi, đầu bắt đầu từ từ tỉnh táo, nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười hài lòng.
"A —— khốn kiếp, anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!" Mộ Hi hoàn toàn tỉnh táo, vốn tưởng rằng cảm giác vừa rồi là nằm mơ, thì ra là thật, không phải mộng xuân, có lúc áo trong của mình mặc quá chặt sẽ gặp mộng xuân, biết đây không phải là mơ, Mộ Hi cảm giác đau nhức toàn thân, người đàn ông đáng giận đây không phải là chơi cho đã sao!
"Câm miệng, tôi là cứu em." Mộ Hi rống to mắng, khiến Nam Cung Diệu rất bất mãn, vừa rồi cảm giác thật tốt, ai ngờ nha đầu này tỉnh lại liền cắn người, cầm tinh con có sao!
"Cứu cái đầu anh, bây giờ anh cưỡi trên người người ta, đây chính là cứu người à? Em xem đây là tạo đứa nhỏ!" Mộ Hi gầm nhẹ, cô cũng không muốn sinh con thêm cho Nam Cung Diệu! Đã sinh hai đức rồi, cũng không thể sinh nữa, cả đời không thể kiềm chế đã lãng phí trong chuyện sinh con này rồi!
"Chẳng lẽ cảm giác vừa rồi đều là giả, em khó chịu? Không biết là ai mau kẹp chặt anh rồi! Thật là khẩu thị tâm phi, miệng phía trên và phía dưới miệng không thống nhất!" Nam Cung Diệu ăn ngay nói thật.
"Thoải mái cái beep, em đau chết rồi, eo mỏi lưng đau!" Mộ Hi xoa eo, há miệng.
Cơ thể còn không an phận di chuyển lung tung, chẳng phải biết những động tác này đã kích thích đến Nam Cung Diệu.
"Ngừng, cô gái, đừng động, a!" Nam Cung Diệu rên lên một tiếng, bị động tác của cô làm cho có chút đau, đồng thời còn rất sảng khoái.
Nam Cung Diệu quả thực không giữ được vợ yêu này, dưới mắt chỉ có để cô nhanh ngậm miệng lại, vì vậy, Nam Cung Diệu dùng sức, Mộ Hi đã không còn âm thanh, cả người run rẩy, Nam Cung Diệu trong nháy mắt rất có cảm giác đạt được thành tựu, không ngờ phản ứng của vợ yêu lớn như vậy!
"Người đàn ông, anh đập vỡ máu gà à, liều mạng như vậy!" Giọng nói của Mộ Hi rất nhỏ, dường như mang theo một chút dịu dàng, Nam Cung Diệu rất hài lòng phản ứng của cô, xem ra chỉ còn chiêu này có tác dụng, miệng phía trên không ngăn nổi, chỉ có chặn miệng phía dưới!
Trước tiên mặc kệ trên dưới, chặn lại rồi nói!
Đang lúc này, điện thoại lại vang lên, lúc này Nam Cung Diệu mới nhớ tới vừa rồi chưa tắt điện thoại, lão cha kia chẳng phải nghe một bộ phim *** miễn phí, cái ông cụ này, nghe xong thì thôi, còn muốn làm gì!
Nam Cung Diệu bất đắc dĩ nhận điện thoại, nhìn cũng không nhìn là điện thoại của ai, cho rằng là cha gọi tới.
"Này, không mang theo như vậy, nghe một chút cũng liền tính là xong rồi, còn muốn phỏng vấn à?" Nam Cung Diệu bất mãn nói.
"Vậy, xin mời Nam Cung Diệu tiên sinh nói một chút cảm nhận?" Đối phương truyền đến giọng nói bập bẹ của một đứa trẻ, lập tức dọa Nam Cung Diệu giật mình, vội vàng nhìn điện thoại di động, thì ra là số điện thoại của Nam Nam, chỉ là gọi điện thoại là Lâm Lâm.
"Thì ra là con gái ngoan Lâm Lâm của cha, vừa rồi là hiểu lầm, hiểu lầm, cha cho rằng là người khác gọi!" Nam Cung Diệu vội vàng giải thích nói.
"Cha, mẹ đâu?" Lâm Lâm hỏi, nhiều ngày như vậy không thấy mẹ thật nhớ mẹ, thật may là có Nam Nam ở cùng với cô bé, nếu không đã sớm khóc.
"A, a, mẹ con đang ăn chân sống." Nam Cung Diệu chế giễu Mộ Hi nói.
"Ăn ngon không?" Lâm Lâm hỏi, cô bé thích ăn nhất, cho nên cảm thấy rất hứng thú.
Mộ Hi sau khi nghe, dùng sức nhéo Nam Cung Diệu, bảo anh nói bậy nữa, sẽ không sợ dạy hư con trẻ!
"Mùi vị không tệ, mẹ con ăn rất ngon nha." Nam Cung Diệu hả hê nói.
"Vậy cũng tốt, bảo mẹ ăn từ từ, Lâm Lâm phải cúp, anh trai đang chờ Lâm Lâm đi chơi, bái bai." Lâm Lâm cúp điện thoại.
Nam Cung Diệu cười tà mị, thật là kiếm được, vợ yêu chính là bảo vật số một, không ngờ sinh hai đứa bé cũng đều là bảo vật.
"Tại sao anh nói hưu nói vượn? Con gái của em rất thông minh, về sau không cho nói bậy, nếu không cẩn thận em lấy chân sống của anh đi xào ăn, nghe nói là rất bổ đó!" Mộ Hi cười nói.
"Không phải nghe nói, là thật sự rất bổ, nhất là càng tươi càng bổ, đến đây đi, còn chờ cái gì, ông xã anh hiện tại liền cho em ăn thêm." Nam Cung Diệu xấu xa nói.
"A, không cần, không cần. . . . . ." Tất cả đã muộn rồi, không cần cũng không được, giao hàng tận nơi.
Thời điểm vừa mới xong việc, Nam Cung Diệu còn chưa kịp nghỉ ngơi, điện thoại lại vang lên, lần này Nam Cung Diệu nhìn rõ ràng là ai mới nhận.
Thì ra là em họ Nam Cung Nhiên.
"Nhiên Nhiên." Nam Cung Diệu hồi phục trong nháy mắt nói, cố gắng không mang theo âm thanh thở dốc.
"Anh Diệu, anh đền nước Mĩ lúc nào, sao không nói một tiếng vậy?" Nam Cung Diệu nghe được từ trong giọng nói của Nam Cung Nhiên xem ra tâm tình của con bé không tệ.
"Nói đi, chuyện gì? Em là không có chuyện gì sẽ không gọi điện thoại!" Một tay Nam Cung Diệu Tiểu Bạch Thỏ sờ của Mộ Hi, dĩ nhiên Mộ Hi sẽ không ngoan ngoãn cho anh chơi, hung hăng đánh bàn tay anh.
"Không hổ là anh họ của em, em muốn kết hôn, chúc mừng em đi." Nhiên Nhiên vui sướng nói.
"Đùa gì thế!" Rất dễ nhận thấy Nam Cung Diệu không tin, tuổi của Nhiên Nhiên căn bản chưa đến tuổi kết hôn, con bé còn chưa tới hai mươi tuổi!
"Này, không tin người như vậy, em gái của anh, hôm nay chân ga giẫm đến vang rầm rầm, xe thể thao mở giống như hỏa tiễn, mất mạng như chạy như bay trên con đường lớn, không biết còn tưởng rằng em vội vàng đi đầu thai! Liền vì sớm nói cho anh tin tức tốt này, nhưng anh trai già không ở nhà, em gái hết sức buồn bực, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại!"
"Ô?" Nam Cung Diệu bắt đầu tin nha đầu này không phải nói giỡn, thế nhưng cũng quá nhanh đi!
"Nói, là tên tiểu tử khốn kiếp kia lợi hại như vậy bắt em lại đúng không." Nam Cung Diệu nghiêm túc hỏi.
"Anh trai già, tiểu tử khốn kiếp cái gì, người ta có tên họ, là Hàng Thiên Vũ." Nam Cung Nhiên cười nói.
"Thật sự là anh ta." Nam Cung Diệu dự đoán chính là anh ta, không ngờ đôi oan gia này phát triển nhanh như vậy, muốn kết hôn, nói cũng phải tuổi của Hàng Thiên Vũ không còn nhỏ nữa, xem ra là không kịp đợi!