Hàng Thiên Vũ nhớ tới người này chính là tà ma trong lời đồn, khó trách vừa rồi nhìn thấy quen mặt, mặc dù anh ta không chọc nổi người này, nhưng mà, lần này liên quan đến Mộ Hi, là người phụ nữ quan trọng trong sinh mệnh mình, cho nên anh ta không muốn từ bỏ, cũng không thể từ bỏ, còn nghe nói người đàn ông này là cao thủ đùa giỡn phụ nữ, anh ta càng không thể để cho Mộ Hi đi cùng anh.
Hai người cách xa nhau có ba bước, nhìn nhau một hồi, Hàng Thiên Vũ tấn công trước, vung mạnh nắm đấm vào Nam Cung Diệu, ngay khi quả đấm gần trong gang tấc, thân hình Nam Cung Diệu né tránh vọt đến sau lưng Hàng Thiên Vũ, anh không muốn hù đến Mộ Hi, vì vậy lựa chọn né tránh một đấm này, khiến cho anh bất ngờ chính là, nhìn thấy người này thuộc dạng công tử trang trí đẹp mắt, không nghĩ tới sức lực một đấm này còn không nhỏ, nhưng mà làm anh bị thương! Đó là không có khả năng.
"Làm sao cô ấy lại là người phụ nữ của anh? Anh nhiều phụ nữ còn không đếm được, Nam Cung Diệu, anh đừng tưởng rằng mình có vài đồng tiền dơ bẩn, có thể tùy tiện đùa bỡn cảm tình con người, Mộ Hi sẽ không thích loại đàn ông này, tôi cảnh cáo anh, cách xa cô ấy một chút, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh."
"Không bỏ qua cho tôi? Tôi lại muốn nhìn xem anh có có bản lĩnh này hay không, đúng là nhóc con miệng còn hôi sữa."
Nam Cung Diệu vốn không muốn đả thương người, nhưng nghe anh ta nói Mộ Hi sẽ không thích loại đàn ông như anh, khiến cho anh khó chịu lần nữa.
Anh tiến về phía trước một bước, đồng thời co cùi chỏ lại, sau đó thúc về phía trước, từng cú từng cú rơi vào mặt Hàng Thiên Vũ, Hàng Thiên Vũ lảo đảo một cái ngã trên mặt đất, trong miệng chảy ra máu tươi.
Hàng Thiên Vũ rất kinh ngạc, không nghĩ tới anh ra tay nhanh như vậy, hơn nữa sức lực mạnh như vậy, chính mình cũng là cao thủ trong teakwondo, thế nhưng chưa kịp tiếp được một cú này, hơn nữa còn không có kịp né tránh.
"Anh, vì sao lại đánh người?"
Mộ Hi nhìn thấy khóe miệng Hàng Thiên Vũ chảy máu, cô kiên cường tràn đầy tức giận trừng mắt nhìn Nam Cung Diệu, nhưng khi nhìn thấy Hàng Thiên Vũ bị thương, cô vội vã chạy tới ngồi trên mặt đất, dùng tay giúp anh ta lau máu.
"Thiên Vũ, Thiên..."
Mộ Hi có bệnh say máu, lời nói còn chưa nói xong đã ngã xuống đất ngất đi.
Nam Cung Diệu nhìn thấy ánh mắt Mộ Hi nhìn người đàn ông kia, anh đau đớn nhắm hai mắt lại, nội tâm ngàn loại phức tạp tuôn ra tất cả, như trận sóng lớn gào thét mà đến. Người phụ nữ này liên tục chống lại anh, chẳng lẽ cũng bởi vì người đàn ông này? Suy nghĩ một chút về phản ứng của Mộ Hi, trong lòng anh thấy từng đợt đau đớn.
Không, anh không thể lại đắm chìm trong sự đau đớn này, đã mười năm, loại đau này liên tục giày vò lấy anh, mười năm trước anh bởi vì muốn có người phụ nữ kia, nhưng vĩnh viễn mất đi cô ấy. Cho nên, trong mười năm anh không có yêu ai, bởi vì trong lòng anh thấy đau nhức, đau đến nỗi anh chỉ muốn ra sức chơi đùa phụ nữ.
Hiện tại anh tin tưởng cảm giác với Mộ Hi, không chỉ là chiếm hữu của riêng, còn có một loại tình cảm, giống như phần tình yêu khát vọng có được trong mười năm trước.
Vì vậy, anh quyết định, phải khống chế vận mệnh của mình, mười năm này không có người phụ nữ nào đi vào lòng anh, cho đến khi Mộ Hi xuất hiện, giống như tất cả đều đang thay đổi.
Mà điều duy nhất phải giải quyết trước mắt chính là loại bỏ người đàn ông dây dưa với Mộ Hi.
Hàng Thiên Vũ ôm Mộ Hi vào trong ngực, trong miệng lẩm bẩm nói: "Anh biết rõ trong lòng em yêu anh, anh biết rõ, anh dẫn em về nhà."
Lời của Hàng Thiên Vũ khiến Nam Cung Diệu đau đớn, cái gọi là yêu đó? Người đàn ông này không xứng.
"Để cô ấy xuống."
Nam Cung Diệu kêu lên, Hàng Thiên Vũ dừng bước lại.
"Tôi muốn mang cô ấy đi."
"Anh không có tư cách mang cô ấy đi, cô ấy là người phụ nữ của tôi, không nên ép tôi."
Toàn thân Nam Cung Diệu tản ra sát khí đáng sợ, mà Hàng Thiên Vũ vừa rồi cùng anh qua lại hai chiêu, trong lòng có chừng có mực với anh, biết mình không phải là đối thủ của anh, nhưng đàn ông mà không bảo vệ tốt được người phụ nữ của mình, thì là đàn ông sao!
"Hoàn toàn ngược lại, tôi có tư cách này, bởi vì cô ấy yêu là tôi, trước kia và hiện tại cũng vậy."