Toàn thân Nam Cung Diệu tức giận chợt mở to hai mắt ra, anh bị chấn động, đó là một người phụ nữ, người phụ nữ kinh khủng!
“Ngươi trốn không thoát đâu, các ngươi sẽ tiếp tục bị nguyền, tiếp tục bị nguyền…”
Người phụ nữ chợt đứng lên cười to, máu từ trong miệng chảy ra, rơi tí tách vào khuôn mặt trắng bệch của Nam Cung Diệu, thấy sền sệt một mảnh, nữ quỷ này ngay cả khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo, hình như trên mặt đã không còn da, máu và thịt lẫn lộn.
Nụ cười vui vẻ trên mặt nữ quỷ hiện ra ở tình hình lúc này, nhìn vô cùng sợ hãi.
“Cút -----”
Nam Cung Diệu dùng hết khí lực toàn thân rống lên, cổ phiền muộn trong lòng liền bị quét sạch một cái.
Nam Cung Diệu cảm giác anh có thể di chuyển, hiện tại anh muốn giết chết nữ quỷ này, lúc này, nữ quỷ dùng hai tay bóp lấy cổ của Nam Cung Diệu, lực đạo trên tay rất lớn, gần như là lớn hơn người, cảm giác như là móng thép vậy, Nam Cung Diệu bị bóp đến thở không được, muốn dùng chân đạp, nhưng, chân gắt gao bị đè lại, muốn động một cái cũng không thể động, cảm giác trên đùi rất lạnh lẽo, còn có chút tê, giống như là mất đi cảm giác, không có cách nào nhúc nhích.
Nam Cung Diệu cắn răng một cái, đánh một quyền về phía đầu của bóng đen, nhưng quyền đó lại trực tiếp đi qua đầu, giống như cái gì cũng không có đụng tới, trực tiếp đánh tới không trung, không có chút ảnh hưởng đối với nữ quỷ, nhìn thấy nữ quỷ cười quái dị, Nam Cung Diệu tức giận.
“Mẹ nó, lão tử cho ngươi chết lại lần nữa có tin không?” Nam Cung Diệu rống to hơn.
“A ----” Một tiếng hét thảm, Nam Cung Diệu cảm giác giành được lại tự do.
Nam Cung Diệu sau khi đứng lên là sờ sờ vào trên mặt, bởi vì cảm giác trên mặt mình toàn bộ đều là máu, sền sệt, rất ghê tởm, thế nhưng sờ sờ trên mặt, không có máu, nhưng có một mùi nước tiểu?
“Cha? Cha?”
Nam Nam lo lắng nói, tay bé nhỏ nắm lấy bình trà của mình, lúc đầu bé thấy vẻ mặt thống khổ của cha, đoán được là có việc. Vì vậy xuất ra đòn sát thủ của mình, chính là nước tiểu của mình, không những giải độc, còn có thể đuổi quỷ.
“Con trai, uống nhiều nước, giải nóng, rất có vị!” Nam Cung Diệu nhìn thấy tay con trai nắm lấy bình trà, liền hiểu trên mặt vì sao có nước tiểu tao vị.
“Cha là người thứ nhất được uống miễn phí đó, hắc hắc…” Nam Nam nở nụ cười, vừa cầm bình trà của mình vừa nhìn về khuôn mặt đầy nước tiểu, bé rất không đành lòng, nhưng, lại lo lắng cho cha, không thể làm gì khác hơn là liều mạng!
“Con trai, bình trà nhỏ của con kiểu dáng không tệ, bất quá, không có dự định cất sao?” Nam Cung Diệu nhìn bình trà của con trai nói.
“Bình trà nhỏ không có trà, bất quá lớn lên nhìn có được không, cùng cha là giống nhau như đúc.” Nam Nam mặc quần, cất bình trà nhỏ.
“Tiểu tử thối, cha mà con còn vậy?” Nam Cung Diệu cười nói, hoàn toàn quên mất sợ hãi.
“Cha so với Nam Nam có nhiều tuyến lông đen hơn, mà Nam Nam thì rất sạch sẽ đó.” Nam Nam nói, chọc Nam Cung Diệu nhịn không được cười.
“Con trai về sau con cũng sẽ có tuyến lông đen.” Nam Cung Diệu nói.
“Cha, vì sao phía trên đầu tóc dài, phía dưới cũng muốn tóc dài sao?” Nam Nam ngây thơ hỏi.
“Con trai, bây giờ con mới làm cho cha có cảm giác con là đứa trẻ mười tuổi, con trai phía dưới không gọi là tóc.” Nam Cung Diệu cười nói.
“Không phải sao?” Nam Nam lại hỏi.
“Con trai, lớn lên con sẽ biết, Nam Nam, vừa rồi, cảm ơn con.” Nam Cung Diệu khôi phục bình tĩnh nói.
“Cha, có đúng là gặp ác mộng?” Nam Nam hỏi.
“Ừ, rất kinh khủng.” Nam Cung Diệu ngay thẳng nói thật.
“Cha, người không có việc gì, có thể cùng Nam Nam nhìn một chút, mong là có thể học được một vài thứ, nhật ký này là Nam Nam in lại từ nhật ký của một vị cao nhân đắc đạo, rất có học thức, nhớ kỹ mật mã là sinh nhật của cha.” Nam Nam vừa đi vừa nói, mới vừa đi hai bước liền quay trở lại, nhìn Nam Cung Diệu cười.
“Cha, con đề nghị đi tắm nước lạnh, bất quá, con đi bổ sung nước cho cơ thể đây.” Nam Nam nói rồi liền rời đi.
Nhìn khuôn mặt nghịch ngợm của con trai, Nam Cung Diệu rất hạnh phúc, bởi vì con trai rất thành thục, luôn luôn làm cho Nam Cung Diệu quên Nam Nam chỉ là một đứa trẻ mười tuổi.
Có đứa con như Nam Nam khiến anh rất tự hào, Nam Cung Diệu vui vẻ đi đến phòng tắm, mới vừa sợ hãi không làm gì được anh, anh nhất định phải chiến thắng sợ hãi, người là sinh vật có xác thịt, huống hồ mấy cái thứ kia chỉ là suy nghĩ hư cấu, không có gì không được, Nam Cung Diệu chuẩn bị tiếp nhận sợ hãi, anh cái gì cũng không sợ, anh chỉ sợ người thân của mình bị thương, anh muốn làm một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, cho dù đối mặt với quỷ cũng không sợ.
Khang Hân đã nhiều ngày theo Âu Dương Hàn nhưng trong lòng cô muốn về nhà, nhưng, vì sao Âu Dương Hàn không đề cập tới chuyện về nhà, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng anh ở đây cũng không có việc gì, bởi vì anh gần như không ra khỏi cửa, mỗi ngày đều tự giam mình trong phòng, rất ít khi đi ra ngoài, hơn nữa nhìn bộ dáng anh đâu có nghèo, thế nhưng vì sao nhiều người như vậy chỉ ở trong một gian phòng, lẽ nào bọn họ đều là thủy tinh*?
* : đồng tính
Khang Hân không giải thích được, nhưng cũng không dám hỏi, tuy cô không biết người đàn ông này, nhưng về Âu Dương Hàn thì cô hiểu rõ, người đàn ông đó rất đáng sợ, cho nên song thai trong bụng của anh cô cũng không dám chọc, cô cũng không thể làm gì khác hơn là trốn trong bar vì không có nơi nào đi.
Âu Dương Hàn ở trong phòng, đây là một cái phòng rất lớn, bên trong có rất nhiều gian phòng, có hai người một gian phòng, Âu Dương Hàn cùng một vị pháp sư ở trong một gian phòng.
“Không tốt!” Pháp sư hét lớn một tiếng, Âu Dương Hàn sợ đến bật người ngồi xuống, trừng mắt với pháp sư, thật ra, không cần hỏi cũng biết chuyện gì, nhất định là cô tới!
Mấy người bọn họ chạy đến phòng khách, ai cũng ngồi một chỗ, trong tay mỗi người đều cầm một ít phù chú, mắt nhìn chằm chằm trong không khí, ánh mắt hoảng sợ.
Lúc này, chỉ cảm thấy một trận gió lạnh từ trong không trung cuồn cuộn nổi lên, thổi rèm cửa sổ bay lên.
“Nghiệp chướng, nếu tới, vì sao không hiện thân?” Pháp sư trợn tròn mắt, chăm chú nhìn vào nơi phát ra gió lạnh.
“Muốn chết!” Một giọng nói lạnh lẽo kinh khủng vang lên, pháp sư thuận tay, hai tay kẹp lại hé ra phù chú, mắt nhắm lại, lẩm nhẩm đọc chú ngữ.
Mọi người đem phù chú dán vào người mình, tất cả đều niệm A di đà phật, sợ đến không dám mở mắt.
Mà vào lúc này, phát sư hét thảm lên một tiếng, tất cả mọi người đều nhìn về phía pháp sư, chỉ thấy vai pháp sư hiện ra năm ngón tay, nhìn chỉ không chỉ là năm ngón tay, mà hình như năm ngón tay đã cắm vào da thịt.
Âu Dương Hàn nhìn kỹ, năm ngón tay đen sì thật sự là đang cắm ở trên vai của pháp sư, chỉ thấy pháp sư cầm lên một nắm gạo niệm thầm chú ngữ rồi thả vào bả vai bị nắm, liền thấy trên vai bốc lên khói đen, bóng đen không thấy, pháp sư vẫn nhìn bốn phía, ánh mắt rất cảnh giác, không dám có chút lơ đễnh.
“Đại sư, làm sao bây giờ?” Một người đàn ông nhìn về phía pháp sư quát.
“Ta đã dùng hết sức, oán khí của cô ta quá nặng, quá sâu, ta không đối phó được!” Pháp sư nhìn xung quanh nói.
“Các ngươi… Cũng phải… Chết…” Lúc này, giọng của một người phụ nữ từ trong miệng của một người đàn ông phát ra.
Chỉ thấy gió lạnh càng ngày càng mạnh, nhiều người tựa như không mở mắt nổi, giống như tất cả mọi người đều bị gió to cuốn đi, mới vừa nói xong người đàn ông với ánh mắt hung ác vọt tới, bóp cổ đồng bạn của mình, khí lực rất lớn, người đàn ông bị bóp cổ mặt gần như trắng bệch, đầu lưỡi bắt đầu ra ngoài cố gắng hít lấy không khí.
Chỉ thấy người đàn ông bị bóp cổ giống như con gà bị xách lên, hai chân đã cách mặt đất, tứ chi đau khổ vùng vẫy, ánh mắt cũng toàn là khinh thường, lúc này pháp sư chắp tay hé ra phù chú, nhanh chóng dán lên trán của người đàn ông, người đàn ông bị bóp cổ được cứu, người bên cạnh liền đem đồng bạn không thể nổi kéo đến một bên.
Chỉ thấy người đàn ông bị dán có khuôn mặt dữ tợn, toàn bộ mắt đều biến thành màu trắng, thân thể bắt đầu run, lúc nói chuyện thì có giọng nói của phụ nữ cùng giọng nói của đàn ông xen lẫn nhau, bộ dạng rất quái dị, chẳng lẽ là quỷ nhập?
Lúc đầu dựa vào là một người có trạng thái cực kỳ sợ hãi, đồng thời là người có dương khí cực kỳ yếu ớt dưới tình huống này, cũng rất dễ dàng bị quỷ nhập, thân thể rất dễ bị hồn quỷ khống chế, nếu như dùng khoa học giải thích, sóng điện não thấp, cho nên mới bị khống chế.
Loại tình huống này, tất cả mọi người đều chưa từng thấy qua, trước đây chỉ xem trên tivi, không nghĩ hôm nay lại thật sự xảy ra, lúc này, tất cả mọi người đều sợ đến run cả người.
Bỗng nhiên, phù chú trên trán người đàn ông bốc cháy.
“Các ngươi đám hỗn đãn đều phải chết, bất quá, không phải là bây giờ, ha ha ha…” Giọng nói âm trầm kinh khủng dần dần biến mất.
Đại sư không chắc nữ quỷ đã đi, mấy người bọn họ động đậy một chút cũng không dám. Chỉ thấy pháp sư lấy ngân châm đâm vào chỗ đã tụ máu bầm trên vai, sau đó dùng gạo nếp đắp lên, chỉ thấy vai pháp sư bốc hơi, sùng sục bốc hơi lên, pháp sư đau đến cắn răng, chịu đựng đau đớn, liền thay đổi một nắm gạo nếp, bởi vì nắm gạo vừa rồi đã biến thành màu đen, cứ như vậy, pháp sư thay nắm gạo nếp liên tục, đến khi trên vai không còn bốc hơi.
“Pháp sư, nữ quỷ vừa rồi là có ý gì?” Âu Dương Hàn hỏi.
“Ai! Vẫn là câu nói kia, diêm vương cho canh ba chết, vì sao lại giữ lại đến canh năm! Ta cũng đã hết sức, cô ta đã là lệ quỷ, pháp lực của ta không trấn áp được cô! Chỉ có thể tìm vài vị cao nhân đắc đạo xem có biện pháp không!” Đại sư nói.
“Nhưng, vị cao tăng vẫn không thấy cô ta, mỗi lần cô ta đi ở cũng không biết.” Âu Dương Hàn bất đắc dĩ nói.
“Ta có biện pháp.” Pháp sư như có điều suy nghĩ nói.
“Ý của đại sư là?” Âu Dương Hàn hỏi.
“Chúng ta cứ làm như vậy…” Pháp sư nhỏ giọng nói bên tai của Âu Dương Hàn.
Cứ như vậy, ngày thứ hai thì những người này liền xuất phát, bọn họ đem Khang Hân để lại bar, bởi vì Khang Hân, tạm thời không có thân phận, cho nên cũng không thể tùy tiện đi ra ngoài, nếu bị điều tra nhất định sẽ rất phiền toái!
Âu Dương Hàn cùng vài người tới nơi của vị cao tăng ở Phật giác Trung Quốc, Âu Dương Hàn cùng đi với vị đại sư kia, đem phong thư mình viết xong đưa cho người giữ cửa, xin người đó đưa cho vị cao nhân.
Thật ra, vị cao tăng mà Âu Dương Hàn cùng đại sư kia muốn tìm cũng chính là người Nam Nam gặp, mấy ngày nay, vị cao tăng đã biết bọn họ vội vã muốn gặp ông, ông là cố ý không gặp, bởi vì ác giả ác báo, không phải không báo, là thời gian chưa tới, cũng không phải vì ông không muốn cứu người, là vì người muốn gặp ông nghiệp chướng nặng nề, không biết khi nào thì bị thiếu nữ đó giết, đó là trừng phạt đúng tội!
Rất nhiều chuyện là do kiếp số, tìm ai cũng vô ích, bọn họ tạo nghiệt nhiều, cũng nên nhận trừng phạt!
Ông ở bên trong phòng niệm kinh, sau khi cảm giác được người gây tội ác đã ở ngoài cửa, nên tới hay là muốn tới, hơn nữa bọn họ từ nước xa mà tới, chỉ muốn gặp ông, nhưng vào lúc này, tiểu đồ đệ của ông cầm một phong thư đi đến.
Ông tiếp nhận thư, mở ra nhìn, sắc mặt trong nháy mắt liền thay đổi.
“Cho bọn họ vào.” Ông ra lệnh cho đồ đệ mở cửa.
Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người đều bước vào, vị pháp sư bị thương kia, sau khi đi vào liền quỳ xuống.
“Đồ tôn gắp qua sư tổ, sư tổ khỏe chứ ạ?” Pháp sư nói.
Mấy người Âu Dương Hàn ai cũng bất ngờ, lẽ nào vị này là sư tổ của pháp sư, nếu như là như vậy thì thật tốt quá, vậy bọn họ liền được cứu rồi.
“Đứng lên.” Ông thấy trên vai đồ tôn bị quỷ gây thương tích. Vì vậy bước nhanh tới, cởi áo của đồ tôn nhìn.
Thật ra, pháp sư, cố ý đem vết thương trên vai để lộ ra, vì biết sư tổ nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu.