"Anh làm trò, tôi mê luyến anh sao? Tôi nào có chảy nước miếng?" Mộ Hi có chút xấu hổ nói, thật sự thì, tại sao chính mình không thể kìm giữ được như vậy chứ!
"Tôi là chồng em, mê luyến tôi cũng không mất mặt, đến đây đi, tận tình mê luyến đi." Nam Cung Diệu duỗi hai tay về phía Mộ Hi.
"Anh - - da mặt thật là dày, mặc kệ anh!" Mộ Hi đi qua một bên, Nam Cung Diệu cho rằng như vậy thì đã kết thúc, có chút thất vọng, vừa rồi chơi rất hăng hái, mà không để ý tới kết quả thế này! Không nghĩ tới, Mộ Hi cầm lấy một cái khăn lụa của mình, đi tới trước mặt anh.
"Chị đây muốn chơi trò chơi với anh, nhưng mà không cho phép anh nhìn, ông chồng tự kỷ ngoan ngoãn nhé." Mộ Hi vụng trộm cười, che mắt Nam Cung Diệu lại.
"Không được phép nhìn lén, chị đến đây." Mộ Hi ngồi trên người Nam Cung Diệu, bàn tay nhỏ bé vuốt ve vóc người khêu gợi của anh, dịu dàng hôn lên vành tai anh, nhỏ giọng thì thầm.
"Hôm nay sẽ để cho anh biết kiến thức thế nào là nữ trung hào kiệt, ha ha... Chờ chút nữa dừng có mà cầu xin tha thứ." Mỗi một động tác của Mộ Hi, đều làm cho Nam Cung Diệu tê dại.
"Hi, đây là em nói, xem ai sẽ đến lúc đó cầu xin tha thứ." Trọng giọng nói của Nam Cung Diệu lộ ra sự kiên quyết mạnh mẽ, anh bị Mộ Hi hành hạ ngứa ngáy tong lòng, nhưng mà, anh vẫn phải nhẫn nhịn một chút!
"Người đàn ông này đừng giả bộ, anh đã sắp nổ tụng rồi, tôi cảm thấy đó."
"Là em gây ra họa, em phải phụ trách tới cùng, giúp nó hạ hỏa, nếu không, tôi sẽ xé em ra."
"Anh uy hiết tôi, chị đây sẽ không phục tùng, ha ha... Biết khó chịu đi? An tâm một chút, chớ nóng vội, chị đến đây."
Nam Cung Diệu cứ vậy bị cô vợ nhỏ của mình khi dễ, hết sức sảng khoái, cái người phụ nữ nhỏ này, ở trước mặt anh còn dám luôn miệng kêu chị, chẳng qua chơi rất vui. Chính mình còn lớn hơn cô mười tuổi, cô lại luôn mồm tự xưng là chị, cô vợ nhỏ thật thú vị.
Một tiếng đồng hồ sau.
"Má ơi! Mệt chết tôi, không được." Mộ Hi đầu đầy mồ hôi nằm trên người Nam Cung Diệu.
"Chị không được sao?" Nam Cung Diệu đắc ý hỏi Mộ Hi, kỳ thật, nha đầu này thật đúng là lợi hại, một mình cưỡi ngựa đã gần một tiếng đồng hồ.
"..." Mộ Hi không nói, thở hồng hộc.
"Vẫn là để chồng em thôi!" Nam Cung Diệu xoay người áp chế Mộ Hi dưới thân...
Sáng sớm hôm sau.
"Mẹ, mẹ còn chưa chịu rời giường sao?" Nam Nam đứng ở trước giường lắc lắc cánh tay Mộ Hi.
"Biết rồi, buồn ngủ quá, cho mẹ ngủ một lát thôi!" Mộ Hi lười biếng nói.
"Mặt trời muốn phơi mông rồi, cha đã đi chạy bộ, sẽ lập tức trở lại!"
"Thực bội phục anh, còn đi chạy bộ, ngày hôm qua thiếu chút nữa khiến người ta mệt chết!" Mộ Hi mơ mơ màng màng càu nhàu, chẳng biết rằng Nam Cung Diệu đã đứng ở cửa, anh làm hành động xuỵt, ý bảo Nam Nam đừng nói cho mẹ biết anh đã đến.
"Sao mẹ lại mệt mỏi như vậy? Chẳng lẽ ngủ cũng sẽ mệt mỏi sao?" Nam Nam khó hiểu.
"Không có, đều là cha con không chịu ngủ yên!"
"Mẹ, trên người làm sao vậy? Có rất nhiều vết hồng hồng, là bị côn trùng cắn sao?" Nam Nam thấy vết hôn trên người Mộ Hi, tò mò hỏi.
"A - - a, là, là bị cắn." Mộ Hi vốn đang mơ màng bỗng nhiên tỉnh táo, ngồi dậy nhìn ấn ký trên người mình, vẻ mặt không khỏi hồng hồng, người đàn ông này thật là quá đáng, như này thì dám nhìn ai chứ? Trên người lại có rất nhiều dâu tây.
"Mấy con côn trùng đáng ghét căn nhiều như vậy!"
"Ở đây còn có này mẹ, đến ngực sữa của Nam Nam cũng có, côn trùng thật xấu, bắt nạt tiểu bạch thỏ của Nam Nam."
Nam Nam nhấc áo Mộ Hi lên để kiểm tra, ai ngờ vừa nhấc áo lên thì thấy trên ngực đều là vết hôn, trên da thịt trắng nõn đều là vết hôn hồng hồng, mà ở trong mắt của Nam Cung Diệu lại rất gợi cảm.
Nam Cung Diệu không khỏi nở nụ cười, đi tới chỗ mẹ con Mộ Hi.
"Cha, cha xem trên người mẹ bị côn trùng cắn này, rất nhiều, ồ - - cha cũng có, ở chỗ này." Nam Nam phát hiện trên cổ của cha cũng có.
"Ở chỗ nào? Mẹ xem một chút." Mộ Hi tò mò nhảy xuống giường, chân không như đứa trẻ.
"Thật đúng là có a, công bằng, công bằng, ha ha..."
Mộ Hi nhìn thấy vết hôn trên cổ Nam Cung Diệu, nở nụ cười ha ha, cuối cùng bản thân cũng không có thua thiệt, không chỉ có cô mất mặt, còn có người làm bạn .
"Khụ khụ... Mấy giờ rồi còn chưa chịu rời giường, Nam Nam, chúng ta đi ăn nào."
Nam Cung Diệu ôm Nam Nam xuống lầu, khóe miệng cười xấu hổ, là người hơn ba mươi tuổi, lại lần đầu tiên có vết dâu tây, căn bản là trước kia không có người phụ nữ nào dám cắn anh, không có nghĩ đến cái cô vợ nhỏ này ác như vậy, lưu lại rất nhiều vết hôn, tại sao lúc ấy không có cảm thấy cô dùng sức chứ?
Thấy Nam Cung Diệu cười xấu hổ một tiếng, Mộ Hi mừng thầm, hừ! Cái gì mà tà ma? Không phải cũng bị cô ăn sạch sao.
Nam Cung Diệu ôm Nam Nam xuống lầu, chính mình lại đi về phòng, nhìn thấy Mộ Hi như con mèo nhỏ lười biếng trên giường, lại bò lên trên giường, cặp mắt sáng ngời như sao trên trời rất động lòng người, cổ áo đồ ngủ rất rộng, lộ ra hai vai trắng mịn, da thịt nhẵn nhụi lộ ra mấy dấu xanh tím, nhất là vết hôn trên ngực vô cùng gợi cảm.
Nhìn thấy Mộ Hi dịu dàng, còn có vóc dáng mê người, đôi mắt Nam Cung Diệu trầm xuống, lấy từ trong tủ quần áo một bộ cao cổ đi tới trước mặt Mộ Hi, nhất thời mê muội động tình đưa tay véo gò má cô.
"Hôm nay mặc bộ này." Nam Cung Diệu dịu dàng nói.
Mộ Hi yên lặng chấp nhận cho anh chạm đến, có chút mập mờ.
Mộ Hi choàng tay ôm lấy cổ anh, trước nay chưa từng nghiêm túc.
"Anh thích Nam Nam sao? Nó..."
Mộ Hi suy nghĩ nói cho anh biết, Nam Nam là con của chúng ta, nhưng nghĩ đến việc mỗi ngày Nam Cung Diệu tiếp xúc với nhiều người phức tạp như thế, còn có anh là tà ma, đắc tội với vô số người, không được, cô không thể để cho con trai trở thành mục tiêu của người xấu. Vẻ mặt Mộ Hi biến đổi đều bị ánh mắt của Nam Cung Diệu nhìn thấy. Cô muốn nói Nam Nam là con của anh phải không? Vì sao cô không dám nói? Bởi vì tình cảm đêm qua mãnh liệt, rõ ràng cô vợ nhỏ muốn nói cho anh biết, nhưng mà, cô còn băn khoăn cái gì? Chẳng lẽ thật sự có người dùng Nam Nam uy hiếp Mộ Hi sao?
"Em muốn nói Nam Nam có đáng yêu không? Anh thích nó sao?" Mộ Hi nghĩ trước nghĩ sau vẫn không có dũng khí nói ra sự thật.
"Tôi thích Nam Nam, còn có em, cô vợ nhỏ của tôi." Nam Cung Diệu cho Mộ Hi một nụ cười thoải mái, nhất định anh sẽ điều tra rõ ràng, chỉ là vấn đề thời gian.
Nam Cung Diệu nghĩ đến kể từ sau khi kết hôn còn chưa có đi chơi cùng Nam Nam, cho nên đột nhiên anh có ý nghĩ muốn dẫn bọn họ ra ngoài chơi đùa.
"Nam Nam, hôm nay chúng ta đi khu vui chơi được không?" Nam Cung Diệu dịu dàng hỏi con trai.
"Thật vậy sao? Thật tốt quá, con đi nói cho mẹ, chúng ta lập tức xuất phát được không?" Dù sao cũng là đứa trẻ, nói đến chơi là vẻ mặt hưng phấn, bò lên trên giường, ôm lấy Mộ Hi vui vẻ nói.
"Mẹ, cha nói muốn dẫn chúng ta đi khu vui chơi, mẹ mau thay quần áo đi, chốc nưa chúng ta sẽ cùng ra ngoài."
Mộ Hi thấy bộ dạng Nam Nam vui vẻ, trong lòng cũng rất cao hứng.
Sau khi ăn sáng.
Mộ Hi dắt tay con trai đi ra, thấy Nam Cung Diệu đã chờ bên ngoài, chỉ thấy hôm nay anh mặc áo phông, quần jean, giày chơi bóng, hết sức thoải mái, mà mẹ con Mộ Hi cũng mặc áo phông, quần yếm bò và giày chơi bóng, hơn nữa quần áo ba người đều rất giống nhau, vừa nhìn là thấy một nhà.
Nam Cung Diệu dựa vào xe nhìn một lớn một nhỏ mặc quần áo giống nhau đi ra, mẹ con hai người nắm tay, làm cho anh cảm thấy thật ấm áp.
"Làm sao anh biết tôi mua cho anh bộ quần áo này?" Mộ Hi thấy Nam Cung Diệu mặc đồ gia đình cô mua nên rất tò mò, cô chưa nói cho anh biết, lúc ấy thấy thích ba bộ đồ này, cho nên mua về, không nghĩ tới hôm nay lại có tác dụng.
"Đây là con trai cầm cho tôi, muốn tôi cho em kinh ngạc, cảm thấy không tệ."
"Con trai tốt, dám cùng cha lừa gạt mẹ nha!" Mộ Hi cười nói với con trai, khó trách tại sao vừa rồi không tìm được bộ đồ này! Thì ra là con trai đoạt trước một bước.
"Cha là đàn ông, Nam Nam cũng là đàn ông, cho nên phải đứng trên một chiến tuyến!" Nam Nam buông bàn tay nhỏ bé nói, nhún nhún vai, vẻ mặt như chuyện nên làm.
Lên xe, Mộ Hi hỏi Nam Cung Diệu.
"Chúng ta cũng không có đi ra ngoài chơi, chồng à, gan anh lớn không?" Mỗi lần Mộ Hi mang con đi chơi, nhức đầu nhất là con trai thích chơi những trò kích thích, nhưng mà cô lại rất sợ, cho nên mỗi lần con trai chơi đùa đều chiều ý cô, lúc này có Nam Cung Diệu đi cùng, Nam Nam có thể thỏa chí.
"Đương nhiên." Nam Cung Diệu không có nghĩ nhiều lời Mộ Hi nói, sảng khoái trả lời, kỳ thật, ra ngoài chơi với trẻ con, là lần đầu tiên của anh, rất nhiều việc không có kinh nghiệm.
"Thật tốt quá, vậy chúng ta xuất phát." Mộ Hi đeo kính râm lên, làm hành động tiến lên.
Nam Cung Diệu nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Nam Nam phía sau, lại nhìn Mộ Hi vui vẻ bên cạnh, trong lòng anh dâng lên hạnh phúc, thì ra ở cùng với bọn họ hạnh phúc như vậy, xem ra nhất định khi có thời gian phải đi cùng họ.
Đi vào khu vui chơi, thấy những trò kích thích trên cao, trong lòng Mộ Hi thấy sợ, trước kia có rảnh cũng chỉ Thiên Vũ và Nam Nam chơi, còn cô không dám ngồi.
"Cha, chúng ta ngồi cái kia đi, mẹ không dám đâu." Nam Nam chỉ chỉ cái cáp treo kia, lúc này thì Nam Cung Diệu cùng hiểu vì sao Mộ Hi hỏi gan anh có lớn không, thì ra là như vậy, xem ra cô không dám.
"Trước kia Nam Nam chơi cùng ai?"
"Là Thiên Vũ chơi với Nam Nam." Nam Cung Diệu nghe thấy Nam Nam gọi tên Hàng Thiên Vũ, trong lòng chua chát, con trai gọi Thiên Vũ thân thiết, anh vô cùng ghen tị.
"Được rồi, về sau cha sẽ chơi cùng con được không?"
"OK, xuất phát thôi..." Nam Nam chạy tới cửa vào.
Chơi cả một ngày, Nam Cung Diệu phát hiện thì ra chơi cùng trẻ con, so với đi làm còn mệt mỏi hơn, tinh lực của đứa nhỏ này thật tốt, cũng không chê mệt mỏi!
Lúc này một chú hề đi qua.
"Tôi chụp hình giúp mấy người nhé?"
"Được thôi." Mộ Hi sảng khoái đáp ứng.
Nam Cung Diệu ôm lấy Mộ Hi và con trai từ phía sau, vẻ mặt một nhà tươi cười.
Ảnh chụp chui ra từ trong máy ảnh, Nam Cung Diệu chụp thấy đẹp trai mười phần, mà Nam Nam lại là phiên bản thu nhỏ của Nam Cung Diệu, cũng đẹp trai bức người, quả thực giống nhau như đúc, Mộ Hi cười vô cùng rực rỡ, một nhà này khiến người qua đường cũng phải ghen tị.
Nam Cung Diệu cầm lấy ảnh chụp nhìn đến xuất thần, đứa bé này là của anh, quá giống, quả thực chính là anh của trước đây, Nam Nam là con của anh, Nam Cung Diệu vững tin lần nữa.
"Quả thực hai người soái ca của nhà chúng ta không ai bằng được, chẳng qua có người đẹp như tôi phụ trợ, càng thêm hoàn mỹ." Mộ Hi cười ha ha nói, hạnh phúc trong lòng viết hết lên mặt.
"Ôi trời! Phụ nữ thật là phiền toái!" Nam Nam nhìn vẻ mặt của mẹ đắc ý, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Ôi trời! Đúng thật!" Nam Cung Diệu phối hợp nói, vẻ mặt tán thành và bất đắc dĩ.
"Hai người, đáng ghét, hợp nhau để bắt nạt tôi!" Mộ Hi thấy hai người kẻ xướng người hoạ, vô cùng mất hứng.
"Ôi trời! Không thể cứu!" Nam Nam lắc đầu nói.
"Ôi trời! Không thể cứu!" Nam Cung Diệu lắc đầu nói.
Nam Cung Diệu và Nam Nam đều nói như thế, vẻ mặt lại giống nhau như đúc, hai người cũng không cười, quay ra nhìn nhau, nắm chặt tay, lắc lắc đầu.
"Nam Nam, con là đồ phản bội, là ai đã chùi đít xi cho con chứ, lại dám cùng cha bắt nạt mẹ, mẹ thật đau lòng!" Mộ Hi làm ra vẻ mặt thương tâm, kỳ thật, cô nhìn thấy con trai và Nam Cung Diệu như vậy, trong lòng hết sức an ủi, chờ đợi ngày này đã bốn năm, cuối cùng cũng đợi được đến lúc này, nghĩ đến chỗ này, không khỏi rơi cả nước mắt.
Nam Cung Diệu và Nam Nam thấy mẹ rơi lệ, trong lòng cả kinh, đây không giống phong cách của cô? Tại sao khóc?
"Mẹ, tại sao lại khóc? Nam Nam chỉ nói giỡn với mẹ thôi mà!" Nam Nam hôn lên mặt của Mộ Hi, hai tay ôm lấy cổ mẹ.
"Thằng nhóc này, tìm được cha ruột thì không cần mẹ nó." Mộ Hi không để ý nói ra sự thật, biết mình lỡ miệng, trong nháy mắt, vẻ mặt thay đổi.
"Cái đó, nó không phải chỉ là đứa nhỏ sao? Anh hiểu đúng không?" Mộ Hi nhìn Nam Cung Diệu nói, ý là cô không có cách nào, vì đứa nhỏ nên cô mới nói anh là cha ruột!
"Mẹ, con không phải là đứa nhỏ, có chuyện mẹ không được gạt Nam Nam, nếu không cha bắt nạt mẹ, Nam Nam cũng mặc kệ!"
"Thằng nhóc thúi, con uy hiếp mẹ phải không?" Mộ Hi nhẹ nhàng nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Nam.
Nam Cung Diệu không có bất kỳ vẻ mặt gì, anh đoán không lầm, vừa rồi Mộ Hi đã không cẩn thận nói ra lời nói thật lòng, cô có việc gạt anh, cô cố gắng phủ nhận con là của anh, nhất định là vì bảo vệ Nam Nam.
"Nam Nam nào cam lòng uy hiếp mẹ, mặc dù Nam Nam thích cha, nhưng nếu như cha dám bắt nạt mẹ, Nam Nam sẽ không nương tay." Nam Nam nhìn Nam Cung Diệu, rất nghiêm túc nói.
"Thằng nhóc thúi, coi như con có lương tâm." Mộ Hi nở nụ cười, thấy mẹ vui vẻ, nó cũng vui vẻ.
"Mẹ ở đây nghỉ ngơi một chút, con và cha qua bên kia." Nam Nam kéo tay Nam Cung Diệu rời đi.
"Cha, vừa rồi Nam Nam nói vậy, cha đừng tức giận với Nam Nam nhé?" Nam Cung Tư Nam nhìn Nam Cung Diệu nói, ánh mắt này không giống như là ánh mắt của một đứa trẻ bốn tuổi, bên trong trộn lẫn hỏi thăm thảo luận, giống như người lớn và người lớn trò chuyện.
"Làm sao cha lại giận Nam Nam, sẽ không." Nam Cung Diệu biết rõ đứa bé này không thể xem nhẹ anh, trước kia chỉ coi nó là đứa trẻ, nhưng ánh mắt vừa rồi không giống như một đứa trẻ nên có.
"Cha biết không, mẹ rất ít khóc, cho nên Nam Nam không muốn phải nhìn mẹ khóc, mới vừa rồi con chỉ dụ dỗ cho mẹ vui vẻ, trước kia Nam Nam ngã bệnh, mẹ sẽ khóc, con liền ra lệnh cho mẹ không được khóc, bởi vì Nam Nam là người đàn ông duy nhất trong nhà, cho nên mẹ rất biết điều, chỉ cần Nam Nam nói, mẹ sẽ đáp ứng."
"Nam Nam có hận cha không? Ta đã không chăm sóc cho mọi người."
"Lúc nào bà ngoại cũng hỏi mẹ ai là cha Nam Nam? Nhưng mẹ không chịu nói, Nam Nam cho rằng Thiên Vũ là cha Nam Nam, bởi vì từ nhỏ đến lớn Thiên Vũ là anh em của Nam Nam, nhưng mà, khi lần đầu tiên gặp cha Nam Cung, Nam Nam rất thích cha Nam Cung, cho nên, ở trong lòng Nam Nam, Nam Cung Diệu so với Hàng Thiên Vũ, Nam Nam biết rõ Nam Cung Diệu càng giống cha của Nam Nam." Nam Nam hết sức tự tin nói chuyện với Nam Cung Diệu, trong khi nói chuyện còn gọi thẳng tên của người lớn, không có cảm giác chênh lệch tuổi tác.
Nam Cung Diệu nghe đứa trẻ bốn tuổi phân tích sự tình logic, không phải là không có lý.
"Đương nhiên ta là cha của Nam Nam, bởi vì bộ dạng chúng ta giống nhau."
"Nhưng mà, con cảm giác cha hoài nghi Nam Nam không phải là con của nhà Nam Cung?" Nam Nam chất vấn Nam Cung Diệu.
"Vì sao Nam Nam có thể nghĩ như vậy?" Nam Cung Diệu hết sức đau lòng, không nghĩ tới đứa nhỏ này lại cảm thấy, nó luôn luôn giả bộ không có chuyện gì, thì ra là đang chờ cơ hội chất vấn anh, đứa nhỏ này thật sự can đảm, khiến người ta bội phục.
"Con biết rất nhiều, ví như cha là tổng giám đốc của tập đoàn Nam Cung, đã sinh tồn trong giới thương nghiệp được mười năm, tài sản danh nghĩa của cha nhiều không đếm được, cha không chỉ có công trình bất động sản, ăn uống, giải trí, còn có thế lực hắc bang, cha có tổ chức bí mật Độc..." Nam Nam ngồi trên đùi Nam Cung Diệu, hai tay ôm lấy cổ Nam Cung Diệu, nhỏ giọng nói, sắc mặt Nam Cung Diệu bắt đầu trở nên càng ngày càng khó coi.
"Là ai nói cho con biết?" Nam Nam nói những thứ này đều là cơ mật nội bộ.
"Cha không biết lúc Nam Nam không có chuyện gì làm thì sẽ làm gì thôi? Nam Nam sẽ nói cho cha biết, lúc Nam Nam không có chuyện gì làm sẽ ngồi nghịch máy tính, giống như phá mã hay tường lửa máy tính, còn muốn con nói tiếp không?"
"Tiểu quỷ, rốt cuộc con còn có thể làm gì nữa?" Nam Cung Diệu bị lời Nam Nam làm cho chấn động, con trai có thể moi được tường tận thông tin nội bộ, phá tường lửa máy tính, chẳng khác nào cái gì nó cũng biết.
"Cha đừng sợ, con chỉ muốn tra ra cha mình là ai, con không có ngu ngốc khi giao mẹ cho một người đàn ông mà mình không biết, con cũng không ngốc như mẹ Mộ Hi, bị người ta bán còn có thể kiếm tiền giúp người ta, nếu như mấy năm này không phải là Nam Nam chăm sóc cho mẹ, bây giờ cha cũng không có vợ rồi! Nói cho cha biết, Mộ Hi rất ngốc, chẳng qua rất đáng yêu, Nam Nam yêu Mộ Hi nha." Nam Cung Diệu gần như muốn đổ mồ hôi, đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà đã nói yêu!
"Vậy cha có phải nên cám ơn con khi đã bảo vệ mẹ không?"
"Không cần, bởi vì chúng ta là cha con, con trai giúp cha bảo vệ mẹ là điều hiển nhiên, chẳng qua con phải nhắc nhở cha, không được bắt nạt mẹ, nếu không, thân là con trai Mộ Hi, con sẽ bảo vệ mẹ." Nam Nam tự tin nói, bàn tay nhỏ bé còn vỗ bộ ngực của mình.
"..." Đối mặt với con trai của mình, Nam Cung Diệu không biết phải nói gì, đứa trẻ bốn tuổi mà hiểu những việc như thế.
"Này? Không phải hai người đi chơi sao? Ở chỗ này làm gì?" Mộ Hi đi tìm bọn họ.
"Bí mật của đàn ông." Nam Nam nghịch ngợm cười.