"Mộ Đồng, cám ơn cơm trưa của cô, ăn thật ngon, về sau tôi sẽ lại đến, tạm biệt."
"Được, hoan nghênh anh đến, xin anh hỗ trợ chiếu cố chị em, cám ơn."
Mộ Đồng đi đến cửa sổ xe vừa nhìn Lãnh Đông nói, trong mắt tràn đầy cảm kích. Anh bị tình chị em sâu đậm này làm cho cảm động.
"Yên tâm, tôi sẽ, chúng ta phải đi, tạm biệt."
Xe lái ra ngõ hẻm, Lãnh Đông lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng vốn có.
"Hôm nay cám ơn anh."
Mộ Hi cẩn thận nói ra, cô biết rõ người đàn ông này liên tục duy trì nụ cười, là cố ý giả bộ. Kỳ thật vừa mới bắt đầu Lãnh Đông đích xác là giả bộ, nhưng là về sau anh mỉm cười phát ra từ nội tâm, chỉ là những thứ này không cần thiết để cho cô biết rõ.
"Tiện tay mà thôi, hơn nữa tôi cũng vậy không có lỗ vốn, ăn vô cùng no bụng, tay nghề của em gái cô thật là khá."
"Kỳ thật em gái tôi từ nhỏ đã biết làm cơm , tôi và mẹ ở bên ngoài làm việc, trong nhà hết thảy đều là em ấy xử lý."
Lãnh Đông thật tò mò vì cái gì các cô không đề cập tới ba mình, trong nhà cũng không có lộ ra ảnh chụp đàn ông, trên tường có một tấm ảnh gia đình, chỉ có ba người phụ nữ.
Cứ như vậy đưa Mộ Hi từ khu người nghèo đến nhà trọ thư ký xa hoa, phòng ốc như vậy cô chỉ gặp trong TV, có thể nói xanh vàng rực rỡ, công ty thật sự là nhiều tiền tiêu , cho thư ký một ngôi nhà tốt như vậy để sống, chao ôi! Cái này xài hết bao nhiêu tiền a?
Còn có chuyện Mộ Hi không biết, nhà trọ ở đây vì sao tốt như vậy? Bởi vì tổng giám đốc trong nơi này, kỳ thật bên trong căn bản không phải cái gì nhà trọ thư ký, mà là chỗ ở riêng của Nam Cung Diệu, anh sợ con nhím nhỏ không đến, vì vậy mới có thể nói là nhà trọ thư ký.
"Lãnh Đông, người có tiền chính là không giống nhau, phòng ở đây so với nhà chúng tôi chính là thiên đường, nhưng là, nếu như có thể lựa chọn, tôi tình nguyện ở trong ổ chó của mình, trong nội tâm kiên định."
Lãnh Đông đối với Mộ Hi nhiều hơn một phần bội phục, con gái đều thích đồ tốt, nhưng cô, từ trong ánh mắt cô có thể thấy được, cô đối với mấy cái này căn bản không yêu thích, mặc dù ô khinh thường toàn bộ nơi này, nhưng cô là người phụ nữ đầu tiên tổng giám đốc mang về, mặc dù phụ nữ của tổng giám đốc rất nhiều, nhưng chưa bao giờ khiến anh mang phụ nữ về nhà.
"Lầu hai bên trái phòng ngủ thứ nhất là phòng của cô."
Lãnh Đông cho rằng Mộ Hi biết rõ nơi này là của tổng giám đốc, cho nên anh cũng không có nói nhiều, giúp cô lấy hành lý ra, chính mình liền đi về, trước khi đi lại dặn dò một câu.
"Những thứ kia cô không nên lộn xộn, tổng giám đốc không cho phép người khác động vào trang trí ở đây." Lãnh Đông rời khỏi.
Mộ Hi hết sức hoang mang, tổng giám đốc này cũng quá thích lo chuyện bao đồng đi! Nhà trọ của nhân viên cũng quản, thật là một con gà mẹ đàn ông.
Lãnh Đông đi rồi, Mộ Hi cầm lấy hành lý đi tới phòng mình, lấy quần áo từ trong hành lí ra, trong lòng cân nhắc, không biết thư ký khác trong công ty ở phòng ngủ kia, công ty có nhiều thư ký như vậy, khẳng định còn có ở nơi này, bằng không ở đây vì sao rộng rãi như vậy, hơn nữa còn dọn dẹp sạch sẽ, hơn nữa mỗi chỗ đều thiết kế hoa lệ rực rỡ.
Mộ Hi vừa thu dọn quần áo vừa cân nhắc, ngày mai là cuối tuần, buổi tối phải đi hát. Tiền lương ở tập đoàn Nam Cung hơn tiền lương ở phòng hát Cửu Châu, như vậy rất nhanh có thể cho em gái đi khám bệnh. Vừa nghĩ tới em gái, lập tức liền có động lực, làm việc cho giỏi, kiếm tiền nhiều hơn, để cho cuộc sống của mẹ và em gái sinh hoạt đầy đủ.
Ngày thứ hai, phòng hát Cửu Châu.